Sáng sớm ngày hôm sau. Tô Vũ Đồng vì phải đi làm, nên dậy từ rất sớm, sợ làm Niên Niên thức giấc nên động tác của cô rất nhẹ rất nhẹ, nhưng cuối cùng Niên Niên vẫn tỉnh dậy. Nhìn thấy Tô Vũ Đồng ăn mặc chỉnh tề, cậu giơ cái tay nhỏ nhắn dụi dụi mắt, có chút mơ màng hỏi: “Mẹ, mẹ muốn đi đâu ạ?” Nghe thấy giọng của Mộ Niên, Tô Vũ Đồng quay người, nở nụ cười dịu dàng với cậu bé: “Mẹ phải đi làm, Niên Niên ngoan, ngủ thêm chút nữa đi.” Mộ Niên nghe nói hóa ra là vậy, lập tức từ trên giường tự dậy, nói: “Mẹ phải đi làm, Niên Niên cũng phải đi nhà trẻ, mẹ dậy, Niên Niên cũng phải dậy cùng.” Nói xong, liền mở tủ quần áo tìm đồ tự mặc. Thấy cậu bé kiên quyết muốn làm cùng mình, dáng vẻ nhỏ nhắn bướng bỉnh kia làm Tô Vũ Đồng không biết phải làm sao, mỉm cười, chỉ đành đi đến giúp cậu. Dưới tầng, phòng khách. Mộ Diệc Thần và bà Mộ đã ngồi đó, thấy Tô Vũ Đồng và Niên Niên vẫn chưa xuống, Mộ Diệc Thần dùng ánh mắt xa xăm nhìn bà Mộ nói: “Mẹ, đối với Tô Vũ Đồng, lẽ nào mẹ chưa từng nghĩ đến có vấn đề gì sao?” Tối qua anh đã nghĩ, anh vẫn không muốn để Tô Vũ Đồng tiếp xúc với Niên Niên chút nào. Muốn khiến cô rời đi, phải để cho mẹ biết được cô là người như thế nào. Bà Mộ thấy Mộ Diệc Thần vẫn chưa từ bỏ ý định, cười nhã nhặn, nghiêm túc hỏi một câu: “Vấn đề gì?” Bà rất không hiểu nổi, tại sao con trai mình, luôn nghi ngờ Vũ Đồng. Theo bà thấy, Vũ Đồng so với cô diễn viên Châu Vũ Đồng bên cạnh anh thì tốt hơn gấp trăm lần. Người phụ nữ đó tuyệt đối không giống như vẻ trong sáng thuần khiết bên ngoài, mà Tô Vũ Đồng lại thực sự rất tốt. Trong lòng Mộ Diệc Thần sớm đã mặc định sẵn con người Tô Vũ Đồng rồi, cho nên cho dù cô thực sự tốt, anh cũng không thấy, cũng không muốn thấy. Trong lòng anh chỉ nghĩ làm sao để mau chóng đuổi cô ra khỏi thế giới của mình, nên nói thẳng ra: “Cô ta với Mộ Niên không thân không quen, tại sao phải đối xử tối với thằng bé? Trên thế giới này vốn không có chuyện tự nhiên thích mà không có lí do, điều này lẽ nào không đáng để nghi ngờ sao? Mẹ vẫn còn nhớ mẹ đã từng nói ai có thể có được sự yêu mến của Niên Niên, người đó sẽ trở thành cô chủ nhà họ Mộ không?” Anh chính là muốn phân tích cho mẹ nghe ý đồ nham hiểm của Tô Vũ Đồng, để bà không bị hình ảnh của Tô Vũ Đồng mê hoặc nữa. Cô đối xử tốt với Niên Niên là có mục đích!
Bà Mộ nghe vậy, dường như cảm thấy cũng có lý, nhưng trong lòng vẫn không tin Tô Vũ Đồng là người xấu, vậy nên nói: “Thời gian là cách tốt nhất để chứng minh tất cả, con đừng vội đánh giá một người, tình trạng của Niên Niên con hiểu rõ hơn mẹ, bây giờ chỉ có Vũ Đồng mới có thể mở ra cánh cửa vui vẻ của thằng bé, cho nên mẹ không muốn con cứ nhắm vào con bé.” Mục đính chính của bà vẫn là vì Niên Niên, cho nên chỉ cần cậu bé vui vẻ là được, tất cả đều chỉ là phụ. Nếu Vũ Đồng là người tốt, thời gian dài tự nhiên có thể chứng minh, nếu cô là người xấu, thời gian cũng sẽ có thể lật bỏ lớp mặt nạ của cô, còn với bà thì không mất mát gì. Mộ Diệc Thần vốn muốn nói thêm vài câu nữa, nhưng lúc này Mộ Niên kéo Tô Vũ Đồng đang đi về phía bọn họ. Tâm trạng Mộ Niên không tồi, gương mặt nhỏ khôi ngô đang nở một nụ cười, vô cùng lễ phép nói với bọn họ: “Con chào bà nội, con chào bố.” Mộ Diệc Thần thấy Tô Vũ Đồng sắc mặt liền thờ ơ, đưa tay lấy sữa ở trước mặt uống, bà Mộ thấy Mộ Diệc Thần coi Tô Vũ Đồng như không khí, bất lực lắc đầu, sau đó cười nhã nhặn với Tô Vũ Đồng, nói: “Vũ Đồng ngồi đi.” Tô Vũ Đồng bị Mộ diệc Thần đối xử như vậy có chút ngượng ngùng, nhưng nghe thấy bà Mộ nói, lập tức mỉm cười, đáp: “Vâng!” Sau đó kéo ghế cho Mộ Niên ngồi trước, bản thân mới ngồi xuống, bàn ăn quá lớn, lúc này ngẩng đầu lên mới phát hiện ra, vị trí của cô vừa đúng đối diện với Mộ Diệc Thần. Ăn sáng với một người mình ghét, thật sự không có chút hương vị gì. Suy nghĩ này không chỉ mình cô, còn có Mộ Diệc Thần, nhìn thấy Tô Vũ Đồng ngồi trước mặt mình, anh không vui đẩy cốc sữa sang một bên, mấy chục loại đồ ăn sáng trên bàn anh đều không nhìn lấy một cái, liền nhìn bà Mộ nói: “Mẹ, con ăn xong rồi, đến công ty trước đây.” Nói xong, lập tức đứng dậy, nhấc chân đi. “Đợi đã.” Bà Mộ thấy anh muốn đi, liền lên tiếng. Bị gọi lại, Mộ Diệc Thần quay người, hỏi: “Mẹ, có chuyện gì ạ?” Bà Mộ ung dung quý phái cười, chỉ vào chiếc ghế trống, nói: “Ngồi xuống, đợi Vũ Đống ăn xong, đưa con bé cùng đến công ty.” Không phải anh luôn nghi ngờ Tô Vũ Đồng tiếp cận Niên Niên là có mục đích à? Vậy để anh và Vũ Đồng tiếp xúc nhiều một chút, tìm hiểu cho kĩ. Con trai mình sinh ra, bản thân hiểu rất rõ, có lúc anh quá cứng nhắc, quá tin tưởng suy đoán của mình. Bà Mộ nói câu này ra, không chỉ mình Mộ Diệc Thần ngây người ra, mà Tô Vũ Đồng cũng đơ luôn, vội nói: “Chủ tịch, không cần đâu, cháu tự đi được, tổng giám đốc Mộ bận như vậy, thì không cần làm phiền đến anh ấy.” Từ tối qua đến bây giờ bọn họ đều không vui vẻ như vậy, nếu hôm nay còn đi xe của anh, không phải là tự tìm đường chết à! Cô tình nguyện đi xe bus chen chúc, đi tàu điện chật chội, cũng không muốn ngồi chiếc xe thoải mái của anh.
Thấy Tô Vũ Đồng căng thẳng như vậy, bà Mộ vẫn giữ nụ cười nói: “Phiền gì nó chứ, xe là Tiểu Vương lái, một mình nó ngồi thì cũng là ngồi, hai người các cô ngồi cũng vẫn là ngồi, , tiện đường mà.” “Mẹ!” Mộ Diệc Thần cảm thấy bà Mộ thật làm khó người khác, liền bất mãn nhìn bà. Để anh và người mình ghét đi chung một chiếc xe, tuyệt đối không được! Đối với sự kiềm nén của anh bà Mộ vờ như không nhìn thấy, đưa tay bê bát chè vừng, khóe miệng ẩn chứa ý cười ngầm, nói: “Quyết định vậy đi, ăn cơm thôi.” Sau đó bắt đầu ăn sáng. Mộ Diệc Thần: Tô Vũ Đồng: Hai người đều cảm thấy bất lực. Cùng nhìn nhau một cái, rồi đều thấy đôi bên đáng ghét mà rời ánh mắt đi. Sau khi ăn sáng xong, Niên Niên được quản gia Ngô đưa đến trường học của giới nhà giàu, Mộ Diệc Thần trong ánh mắt bà Mộ vô cùng cam lòng, cùng với Tô Vũ Đồng đi về phía chiếc Maybach đang đỗ trong sân. Tiểu Vương sớm đã đợi ngoài xe, nhìn thấy Mộ Diệc Thần và Tô Vũ Đồng lại cùng nhau đi từ biệt thự nhà họ Mộ ra, gương mặt ngạc nhiên há hốc miệng, nhưng nhanh chóng trở lại trạng thái cũ, vội mở cửa xe, nói: “Chào buổi sáng tổng giám đốc Mộ, chào buổi sáng cô Tô.” Ông nội anh đã từng nói, bọn họ làm tài xế, làm tốt công việc là được, tuyệt đối không được để ý đến chuyện tình cảm của sếp, anh ghi nhớ rất kĩ điều này. Mộ Diệc Thần không nói gì, dáng người thanh cao mang chút xa cách, gương mặt lạnh lùng bước chân dài ngồi vào trong xe. Tô Vũ Đồng có chút ngượng ngùng mỉm cười nói với Tiểu Vương: “Chào anh!” Sau đó nhíu mày có chút lúng túng, không biết mình nên ngồi trước hay ngồi sau? Ngồi trước giống như không tôn trọng sếp, nhưng ngồi sau cô lại sợ.... Thấy cô vẫn còn chần chừ bên ngoài xe, Mộ Diệc Thần cau mày, mất kiên nhẫn nói: “Chẳng lẽ muốn tôi bế cô lên à?” Người phụ nữ mưu mô. Đây không phải kết quả cô muốn à? Bây giờ còn giả bộ đắn đo cái nỗi gì, làm cho ai xem chứ! Có thể ngồi bên cạnh anh, trong lòng khéo khi đang cười vui sướng lắm!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]