Đã hai ngày trôi qua, Hạo Thiên chỉ dám vào thăm khi Ngải My đã ngủ, anh sợ khi nhìn thấy anh, cô sẽ lại đau lòng khi nhớ đến những lời nói nhẫn tâm ấy
"Tại sao cô còn ở đây?"
"Chưa chắc gì...đứa nhỏ đó...đã là con của tôi?"
Chính bản thân anh khi nhớ lại vẫn còn không dám tin đó là những gì mình nói ra. Đứng một mình hóng gió trên sân thượng, anh cười khẩy, nụ cười đầy chua chát. Anh không thể tin rằng mình lại có thể nhẫn tâm được như thế.
Một bóng dáng nữa chầm chậm bước lên, đứng ở phía xa dõi theo anh. Cô đưa mắt nhìn người đàn ông ấy với bóng lưng đơn độc lạnh lẽo mà lòng như bị từng cơn gió lạnh rét bủa vây.
Khi đó cũng đều trách em quá hoảng loạng
Thật sự em không cố ý vạch trần những lời nói dối đó
Những cuộc đối thoại với anh vẫn mãi chỉ là cãi vã
Em không giỏi che giấu những nổi buồn trong lòng
Chỉ biết gượng cười làm sao cho thật tự nhiên
Em vẫn nhớ hình dáng anh khi còn yêu em
Làm sao em có thể quên được đây?
Ngải My đi từng bước thật chậm thật khẽ tiến gần về phía anh, cố gắng không để anh biết mình đã đến. Nhưng trái tim của cô lúc này sao mà mong manh quá, không thể nào kìm nén cảm xúc trong lòng mình. Cô đưa tay che miệng, cố không để anh nghe thấy tiếng nấc nào của mình. Nhưng chỉ cần nhìn thấy bóng lưng đầy nỗi đau và sự cô đơn ấy, cô không kìm lòng được mà bật khóc, tiếng nấc ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ba-dao-va-vi-hon-the-kho-chieu/1750067/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.