Chương trước
Chương sau
Chương 1114
“Không phải, bởi vì em tin vào cách làm người của anh, cho nên mới… cảm thấy có lỗi với anh” Cô ấy ngập ngừng nói hết, lòng đầy áy náy.
Ôn Mạc Ngôn nhếch môi cười nhẹ khi nghe thấy lời này, ôm chặt cô ấy vào lòng.
Khoảnh khắc anh ta ôm Bạch Minh Châu đó dường như anh ta đã có cả thế giới.
“Đừng cảm thấy có lỗi với anh, em rất tốt, em chưa từng có lỗi với ai”
“Ôn Mạc Ngôn, cám ơn anh nguyện ý dung túng em, tính tình của em kiêu ngạo như vậy, cũng chỉ có anh… trước sau như một mà dung túng em vô điều kiện”
Con người luôn luôn được chiều mà sinh hư!
Biết rằng anh ta không rời bỏ mình nên cô ấy có thể tự ý làm càn.
Cô ấy đối xử với bạn bè và người thân thì luôn đúng mực, nhưng mà chỉ có Ôn Mạc Ngôn là không giống vậy, cô ấy ỷ vào việc anh ta yêu mình nên luôn luôn trắng trợn không kiêng dè.
“Anh sẽ bao dung em cả đời, em cũng đừng nóng vội”
“Được!”
Bạch Minh Châu nặng nề nói ra ba chữ này, cô ấy ôm chặt eo anh ta, vùi đầu vào trong cánh tay anh ta.
Cả hai trò chuyện rôm rả với nhau, nhắc đến rất nhiều chuyện thú vị trước đây.
Họ đang ngầm hiểu và không đề cập đến bất cứ điều gì kể từ khi cả hai chia tay.
Hồi ức đau thương, quá khứ đã cũng đã qua, không cần nhắc đến, miễn kết quả hiện tại tốt là được.
Bạch Minh Châu đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, cô ấy biết được từ Thiện Ngôn rằng anh ta đã đi triệt sản.
Nếu như vậy thì chẳng phải sau này họ sẽ không có đứa con thứ hai sao?
“Anh… sao anh lại đi triệt sản?”
Ôn Mạc Ngôn nghe được lời này thì mím mím môi, nói:”Anh tưởng mình đã cùng Christie có quan hệ cho nên cảm thấy có lỗi với em, cảm thấy mình là đồ cầm thú. Đây là anh muốn tự trừng phạt mình, nhưng mà anh không ngờ cô ta vậy mà lại có thai. Sau này anh mới biết đó là con của chúng ta, lúc đó anh đã thở phào nhẹ nhõm, nếu không thì… anh sợ rằng cả đời này anh sẽ không trả nổi những gì anh đã nợ cô ta”
Tình cảm của Ôn Mạc Ngôn dành cho Christie cũng giống như tình cảm của Cố Thiện Linh với Ôn Thanh Hoàn.
Họ cũng không phải kẻ xấu, lúc mấu chốt thì họ chọn hy sinh bản thân để tác thành cho người khác.
Thiếu nợ trả tiền là chuyện đương nhiên, nhưng mà nếu nợ tình cảm này thì sẽ nợ cả đời.
Khi Bạch Minh Châu nghe thấy lời này thì hình dáng một người cũng hiện lên trong đầu cô ấy.
Khuôn mặt giống nhau như đúc, nhưng mà cử chỉ, cái nhíu mày và nụ cười đều có cảm giác khác nhau.
Thiện Ngôn…
Đời này cô ấy nợ Thiện Ngôn đâu thể tính được!
Tuy nhiên, bây giờ đã không có cơ hội để trả lại.
“Bạch Minh Châu, sau khi đi một vòng lớn, chúng ta còn có thể ở bên cạnh nhau thì anh đã rất hài lòng. Anh sẽ yêu em, yêu thích con trai thật nhiều!”
“Minh Châu, anh lại nợ em lần nữa… Bạch Minh Châu, anh yêu em”
Anh ta nhẹ nhàng đặt lên trán Bạch Minh Châu một nụ hôn, nụ hôn này đầy âu yếm thân mật.
Trái tim cô ấy ấm áp mà nói: “Em cũng yêu anh, bất kể anh là người như thế nào, em đều yêu”
“Được rồi, em đi ngủ sớm đi, anh bảo vệ cho em“Anh ta vuốt tóc cô ấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.