Võ tổng ra hiệu đuổi Bá Vinh ra ngoài.
Bá Vinh hiểu ý quay mặt đi miệng còn than thở
"Tui biết mà, ông hết thương tui gồi, tui hiểu rồi giờ ông có bảo bối ông quên luôn thằng bạn chí cốt mấy chục năm qua luôn rồi.."
Giọng điệu trẻ con giận dỗi của Bá Vinh khiến Bạch Dương phì cười.
Ha ha ha "Anh ấy hài hước thật đấy"
Anh kéo tay bảo bối gần về phía mình, ôm lấy eo của cậu.
"Bỏ qua chuyện đó đi, lúc nãy anh nghe có người bảo ở đây có người tôi yêu thì phải"
Vì quá xấu hổ khi bị anh hỏi lại nên khiến cho khuôn mặt bầu tĩnh đáng yêu đó đỏ lên gay gắt. Đẩy anh ra đi ra chỗ khác, bưng ly nước lên uống lấy lại bình tĩnh.
Cậu mãi đứng suy nghĩ câu trả lời để đáp cho anh thì anh đã tiến lại gần cậu lúc nào không hay. Cậu quay lại để trả lời
""Chắc anh nghe nhầm rồi đấy"
Thì môi anh đã bịt chặt miệng của cậu rồi. Dù đã cố gắng đẩy anh ra xa nhưng không được, dù sao lực cùa người đàn ông khỏe mạnh như anh vẫn hơn cậu chứ.
"Anh làm gì thế, đây là phòng làm việc"
Anh chẳng thèm quan tâm, bởi lẽ người đàn ông ranh mãnh này đã tắt hết camera trong phòng rồi. Có vẻ như anh ta đã có ý định cho những hành động mờ ám.
"Phòng của anh thì anh muốn làm gì thì làm"
"Ngang ngược"
Bờ môi cuả anh vẫn chẳng rời khỏi đôi môi mềm mịn đó của cậu. Tổng tài kia chẳng quan ngại gì khi làm ngay tại văn phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ba-dao-va-chang-trai-tao-bao/1724086/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.