“Có gì nói mau, giờ tôi muốn về nhà!”
Hiển nhiên Ôn Khanh Mộ cực kì không kiên nhãn, trong một tuần ở công ty làm việc này, anh sắp mệt chết rồi.
“À… là chuyện liên quan đến phu nhân”
“Nói!” Ôn Khanh Mộ liền nhíu mày.
“Người tôi phái đi nói, hôm phu nhân quay về, vừa xuống máy bay liền được một người tặng hoa, là hoa hồng màu lục, còn có một cái cốc bạc”
“Cái gì?”
Doãn Cẩn hít sâu một hơi.
“Là ai?”
“Người tặng hoa không lộ mặt, chỉ để một đứa bé đưa tới, người phái đi ở xa, cũng không biết đứa bé nói gì với phu nhân”
“Cô ấy về từ một tuần trước, vì sao bây giờ mới nói với tôi?”
Ôn Khanh Mộ chỉ cảm thấy trong ngực bừng lên lửa giận.
“Vì chủ tịch luôn bận chuyện ở công ty, vì thế… vì thế mãi vẫn chưa nói”
Ôn Khanh Mộ không nói gì, trực tiếp rời đi.
Người đàn ông này không khỏi quá thần bí!
Anh tức giận như thế, vốn là vì anh sai Doãn Cẩn tìm tư liệu liên quan đến người này theo khuôn mặt kia, kết quả không thu hoạch được gì!
Trên thế giới này còn có người mà Ôn Khanh Mộ anh không tra ra đượ!
c Nếu anh không moi người đàn ông này ra, sợ là cục tức này không tan đượ!
c Về đến nhà đã là nửa đêm, Tô Lạc Ly đã ngủ từ lâu rồi.
Anh vừa vào cửa, khứu giác nhạy bén liền ngửi thấy mùi hoa hồng.
Trên bàn trang điểm trong phòng ngủ có một lọ thủy tinh trong suốt, bên trong cắm một bó hoa hồng màu lụ!
c Hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ba-dao-that-tre-con/479827/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.