Tiếng nước chảy nhanh chóng vọng ra bên ngoài, thỉnh thoảng dường như còn nghe thấy rất rõ một mồn thanh âm ngân nga của phụ nữ trộn lẫn tiếng thở dốc đặc trưng của đàn ông. 
Đến tận nửa đêm Vô Kỵ mới đưa Bạc Nhược rời khỏi phòng tắm. Cô nằm trong lòng anh, cả người vô lực thiếu sức sống, cơ thể nhỏ nhắn mềm nhũn tựa động vật không xương dính sát trên cơ ngực rắn chắc của Vô Kỵ. Cô mệt rồi, mệt đến mức không mở nổi mắt. 
Vô Kỵ muốn đặt cô xuống giường lớn để xoay người tìm máy sấy tóc cho Bạc Nhược. Nhưng lực cánh tay vừa buông lỏng, anh đã nghe thấy giọng nói của cô. Là loại âm thanh vừa nghe đã khiến người khác muốn dốc sức bảo vệ. Bạc Nhược trước mặt anh, năm năm trước hay năm năm sau chưa từng bộc lộ một chút yếu đuối, hiện tại là lần đầu tiên. 
Anh cảm thấy hô hấp của bản thân có phần khó khăn. Cô không mở mắt nhìn anh, giọng nói nhỏ nhẹ. 
“ Ôm em đi, đừng buông em ra ”. 
“ Tóc em chưa khô ”. 
Anh giải thích. Chỉ nghe thấy Bạc Nhược cười nhẹ một tiếng. Bỗng, trong lòng Vô Kỵ tồn tại một loại cảm giác chân thực không tên. Anh đã thật sự có được cô rồi sao ? 
Năm năm trước, anh dùng thứ dũng khí còn sót lại buông tay để cô rời đi, trả lại cuộc sống vốn có mà Bạc Nhược mong ước. Năm năm sau, anh gặp lại cô trong toà lâu đài cổ kính nghìn năm tuổi, một khắc nhìn thấy bóng hình nhỏ bé ấy anh đã biết bản thân 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ba-dao-ep-phai-yeu/184501/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.