Đúng như lời Vô Kỵ nói chỉ cần Bạc Nhược đồng ý sinh cho anh một đứa con, mạng sống của Giác Mạc Thiên và F anh nghiễm nhiên sẽ không để tâm.
Anh nói được, quả nhiên là làm được. Ngay ngày hôm ấy anh lập tức gọi điện thoại cho Diễn Phong nói rằng không cần tìm người nữa, nếu có tìm thấy cũng đánh tiếng cho người trong giới tuyệt đối không được động vào.
Một tuần lại lững thững trôi đi. Vết thương trên người Vô Kỵ cũng xem như là kha khá khỏi. Bạc Nhược từng khuyên anh ở lại bệnh viện nghỉ ngơi đến khi lành hẳn hãy xuất viện, nhưng người đàn ông này chính là cuồng công việc, đối với anh mà nói nằm một tuần trên giường bệnh đã là quá khó với anh.
Kể cả khi đã xuất viện Vô Kỵ cũng chưa từng động vào người Bạc Nhược, mỗi đêm đơn thuần chỉ là ôm cô ngủ. Bạc Nhược không biết anh rốt cuộc là đang muốn thứ gì, trong lòng cũng chẳng dám hỏi. Có lẽ, anh đang cho cô thời gian chuẩn bị tâm lý ư ?
Bạc Nhược còn đang ngẩn ngơ, Vô Kỵ đã từ trong phòng tắm bước ra, nửa trên của anh để trần, từng đường nét rắn chắc lọt ngay vào tầm mắt cô. Trên vòm ngực rộng lớn ấy có vết tích do đạn bắn để lại. Cõi lòng Bạc Nhược một khắc nhói lên, nhưng cơn đau ấy xuất hiện rất nhanh, biến mất cũng rất nhanh Vô Kỵ hoàn toàn không nắm bắt được.
Gương mặt điển trai của anh lấm tấm dính nước. Anh bước về phía cô, tuy từ tốn mà lại vững vàng, mang theo một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ba-dao-ep-phai-yeu/184498/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.