“ Vô Kỵ, anh đừng đùa tôi. Anh rốt cuộc là đang muốn thứ gì ? ”.
Bạc Nhược không phải nghe không ra lời anh nói, chỉ là trong lòng một chút cũng không dám tin. Những lời này được phát ra từ một con người tàn nhẫn, quyết đoán sẽ thu hút được lòng tin của ai đây ?
Anh nói, muốn một đứa nhỏ ? Là cùng cô ư ?
“ Nhược Nhược, tôi muốn em sinh cho tôi một đứa con ”.
Vô Kỵ nhìn cô, đôi đồng tử màu hổ phách ánh lên thứ cảm xúc kiên định, vững vàng mà tựa hồ không có thứ gì có thể đánh đổ nó. Anh kiên nhẫn lặp lại lời nói một lần nữa, âm thanh tuy lớn hơn nhưng vẫn có chút khàn khàn vì mệt mỏi.
“ Anh điên rồi. Vô Kỵ, anh điên thật rồi ! ”.
Gương mặt nhỏ nhắn của Bạc Nhược giấu không nổi sự hoảng sợ. Cô theo bản năng lùi về phía sau, dường như đang muốn tránh xa phạm vi của anh, muốn tránh xa sự nguy hiểm có thể đem cô xé thành trăm mảnh. Cho đến khi cả cơ thể chạm vào tay nắm cửa, sự lạnh giá từ thanh sắt xuyên qua lớp áo bệnh nhân mỏng manh, thấm sâu vào lục phủ ngũ tạng, Bạc Nhược mới nhận thức rõ ràng, Vô Kỵ không phải là đang muốn trêu đùa cô.
Cô sao có thể không hiểu đứa nhỏ trong miệng Vô Kỵ muốn chẳng khác nào một sợi dây thẳng vững chắc buộc chặt cô với anh. Đứa nhỏ, nói đơn giản một chút chỉ đơn thuần là dụng cụ kìm chân Bạc Nhược.
Có lẽ đối với Vô Kỵ đứa nhỏ chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ba-dao-ep-phai-yeu/184497/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.