Bạc Nhược chạy đi rất nhanh, không hề ngoảnh đầu lại, bởi cô rất sợ, chỉ cần nhìn về phía sau cô sẽ lại nhìn thấy một bóng hình quen thuộc đang đứng đợi cô trở về, dáng hình Vô Kỵ cao cao, lại biếng nhác dựa vào tường trắng, trông có vẻ cao cao tại thượng nhưng thật chất lại là cô độc khiến người ta không thể không kìm lòng, chỉ cần tưởng tượng đến cảnh tượng ấy, trái tim Bạc Nhược ắt sẽ mềm nhũn. 
Chạy đến bên ngoài Vô gia, Bạc Nhược mới dừng lại. Cô đứng trước cánh cổng của biệt thự, tuy khoảng cách của cô và anh không được tính là xa lắm, anh ở bên trong, cô ở bên ngoài nhưng kỳ thực hiện tại nó đã xa đến mức không có thứ gì có thể vãn hồi. Bạc Nhược biết tất cả đều là sự lựa chọn của cô gây nên. 
Nhưng Bạc Nhược có thể không lựa chọn rời đi sao ? 
Cô căn bản là không thể ! 
Vô Kỵ, người đàn ông khiến hàng ngàn phụ nữ phải say đắm. Nhưng nếu quan hệ giữa cô và anh chỉ dừng lại ở hay chữ ‘say đắm’ thì có lẽ Bạc Nhược sẽ không phải chịu tổn thương như bây giờ. Nhưng đáng tiếc, cô lại yêu anh, yêu đến điên cuồng cố chấp. 
Có một đoạn thời gian Bạc Nhược từng nghĩ chỉ cần được ở bên cạnh Vô Kỵ, dù cho không phải danh chính ngôn thuận, cô có thế nào cũng không sao hết. Nhưng đứa bé mất rồi, cô mới thật sự hiểu rõ. 
Thứ nữ nhân cần nhất chính là trái tim của đàn ông, là thật sự có được trái tim của họ. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ba-dao-ep-phai-yeu/1503223/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.