Vô Kỵ khống chế lấy bàn tay đang cầm con dao của Bạc Nhược, không cho cô tiếp tục có cơ hội làm càn nữa.
“ Máu rơi xuống rồi ... Tình yêu của em cũng nên chấm dứt thôi. A Kỵ, buông tay đi ”.
Bạc Nhược ngẩng đầu nhìn anh, cánh môi trắng bệch khó khăn mếp máy. Kỳ thực ngay từ đầu cô không nên cố chấp liều mình lần nữa. Đứng trước mặt người đàn ông này, Bạc Nhược đều không thể khống chế bản thân. Rõ ràng biết ở bên cạnh anh là con đường ngắn nhất để dẫn đến đau khổ nhưng cô vẫn giống như con thiêu thân không tự chủ được khi nhìn thấy lửa mà đâm đầu vào.
“ Chỉ mất một đứa con mà em náo loạn cái gì ? Nhược Nhược, em không thể rời xa anh, không thể rời xa anh ”.
Vô Kỵ bị chặt miệng vết thương, máu đỏ dính đầy vào lòng bàn tay anh rồi dần dần chảy xuống cả cổ tay. Hai người họ còn trẻ, còn có thể có những đứa con khác. Anh không cho phép cô vì chuyện này mà muốn rời đi.
Trong mắt cô anh rốt cuộc là thứ gì, muốn đi là có thể dễ dàng rời đi ư ? Anh đã từng nói chỉ vì cô mà mở cánh cửa thế giới của chính mình để cô bước vào, chứ chưa từng nói sẽ mở cánh cửa ấy để cô ra đi. Bạc Nhược là của anh, vĩnh viễn là người phụ nữ của anh.
“ Chỉ mất một đứa ? Vô Kỵ, vậy anh còn muốn chính tay giết bao nhiêu đứa con của chính mình mới vừa lòng ? ”.
Khoé miệng Bạc Nhược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ba-dao-ep-phai-yeu/1503222/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.