Ngôn Tiểu Nặc quyết định tìm cơ hội để nói với Mặc Tây Quyết, nếu như anh nổi giận, vậy thì cô sẽ một mình gánh chịu tất cả sự tức giận của anh. 
 Lục Đình thấy ánh mắt cô không còn bối rối nữa, nên không nói thêm gì nữa, chỉ tập trung chép bài. 
 Ngôn Tiểu Nặc phát hiện nét chữ của anh rất thanh thoát bay bổng, cô nhìn cái biết ngay là anh ấy học hành thư. “Chữ của anh là hành thư, không biết đó là bài viết của ai?” Ngôn Tiểu Nặc nhìn vào hàng chữ rồi hỏi. 
 Lục Đình cười nhẹ: “Đồng Kỳ Xương.” 
 Ánh mắt của Ngôn Tiểu Nặc sáng lên, “Nhưng xem những dòng chữ của anh, có cảm giác mạnh mẽ, dường như không phải là của Đổng Kỳ Xương?” 
 “Trăm người trăm cách, không nhất thiết thiết phải sao chép mọi thứ từ người đi trước lên người mình, nên có những thứ riêng cho mình mới là tốt nhất.” Giọng nói của Lục Đình rất từ tốn. “Trước đó chỉ thấy anh thanh lịch dịu dàng, không ngờ rằng anh lại có điểm này nữa.” Ngôn Tiểu Nặc cười nhẹ. 
 Giọng nói của Lục Đình vẫn rất điểm đạm, “Con người một khi có thứ gì đó để họ kiên định, thì đều như vậy, sẽ không thay đổi” 
 “Anh nói rất đúng” Ngôn Tiểu Nặc không hề phủ định. “Đúng rồi, hai hôm nay không thấy Phó Cảnh Dao?” Lục Đình hỏi lên một câu. Ngôn Tiểu Nặc cười trả lời: “Cô ấy chỉ nói có chút việc phải đi Mỹ, hai hôm sau sẽ trở về.” 
“Ô? Đi Mỹ làm gi?” Lục Đình hỏi nhẹ. “Cô ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ba-dao-chieu-vo-yeu/2757985/chuong-166.html