“Tất cả đều diễn ra bình thường, điều này em không cần lo lãng” Lục Đình vừa đi vừa nói, “Mọi người làm việc đều rất tận tâm, tận lực, tác phẩm thiết kế cuộc thi chung kết đã làm xong chưa?”
“Em làm xong rồi” Ngôn Tiểu Nặc cười lên, hít một hơi thật sau, có mùi hương thơm của hoa nhài.
Lục Đình gật đầu, “Tin rằng lần này tổng giám đốc Mặc sẽ làm hết mình, việc lần trước nhất định không được xảy ra lần nữa”
Đột nhiên nhắc tới Mặc Tây Quyết, giọng của Ngôn Tiểu Nặc có chút không thoải mái. “Anh nói đùa thôi, em đừng để bụng.” Lục Đình thấy biểu cảm không thoải mái của cô, ngay lập tức nói lời xin lỗi.
Ngôn Tiểu Nặc cảm nhận được tâm trạng cô đang thay đổi, liền nhanh chóng nói: “Không sao ạ.” Biệt thự Hằng An cách trường đại học chỉ cách trường vài phút đi bộ, hai người nói vài câu thì đã đến rồi.
Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết ở ngay căn biệt thứ thứ hai từ cổng đi vào, cô thấy xe của Mặc Tây Quyết, và đèn trong biệt thự đang sáng. “Tống giám đốc Mặc đã về rồi.” Lục Đình nói, “Vậy anh về đây, tạm biệt”
“Tạm biệt.” Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng nói, rồi quay người bước vào căn biệt thự.
Mặc Tây Quyết có lẽ đã về được một lúc, cô vừa bước vào nhà, thì bị anh ôm chầm lấy.
Ngôn Tiểu Nặc không biết nên khóc hay nên cười, “Đừng ôm vội, em phải thay giày và quần áo trước đã.”
“Ôm em đâu có ảnh hưởng đến em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ba-dao-chieu-vo-yeu/2757984/chuong-167.html