Mặc Tây Quyết áp mặt lên trái tim cô, cười ma mị: “Đập thật là nhanh”. 
 “Đừng nói nữa”. Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy tai mình nóng như bị lửa đốt, anh ấy còn nói tiếp thì cô sẽ nghẹt thở mất. 
 Trán Mặc Tây Quyết gõ vào trán cô, nhẹ nhàng nói: “Bộ dạng xấu hổ này của em, thực sự rất đẹp”. 
 Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy trên trán mình đã toán một tầng mồ hôi mỏng, dường như toàn thân đang bị lấp trong mây khỏi, đôi môi mỏng màu hoa hồng đỏ của anh ở ngay trước mặt, cô hơi dựa về phía Sau. 
 Mặc Tây Quyết lại lập tức ôm lấy cô, nhẹ nhàng nói: “Hôn anh”. 
 Ngôn Tiểu Nặc lúng túng vô cùng, anh rất ít khi yêu cầu cô như vậy… 
 Đôi mắt đen láy của Mặc Tây Quyết nhìn vào cô, giống như hàng ngàn vì sao trong biển lớn, thâm sâu mà sáng chói. 
 Cô áp người về phía trước, nhẹ nhàng hôn một chút. 
 Mặc Tây Quyết lại không hôn cô như thường ngày, dường như đang đợi cô chủ động hơn. 
 Mùi thơm thanh mát mang theo hooc-mon nam càng thêm dụ dỗ cô. 
 Cuối cùng cô thở hổn hển buông anh ra, Mặc Tây Quyết ôm chặt cô trong lòng, chỉ cảm thấy trong lòng vui mừng đến có chút đau nhói. 
 Dường như, cô đã tình nguyện tiến lại gần anh thêm một bước. 
 Như vậy càng tốt, anh có tự tin có thể hoàn toàn bắt được trái tim cô. 
 Mặc Tây Quyết đứng dậy, ôm cô đi vào trong phòng ngủ. 
“Mặc Tây Quyết, hôm qua bác sĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ba-dao-chieu-vo-yeu/2757817/chuong-193.html