Chương trước
Chương sau


Mặc Tây Quyết gật gật đầu, đưa phương án kế hoạch doanh nghiệp cho cô: “Em cũng xem đi.”

“Em có thể sao?”

Ngôn Tiểu Nặc không nhận, khẽ hỏi.

Mặc Tây Quyết thản nhiên nói: “Ở đây không có ai hiểu rõ Liên Sơn hơn em, em xem thử đi, có ý kiến gì thì cứ nêu ra”

Ngôn Tiểu Nặc nhận lấy phương án kế hoạch doanh nghiệp ấy, xem kỹ một lượt, “Rất hoàn hảo, thế nhưng loại kiwi tự trông này hương vị có giống với loại mọc dại không?”

“Hương vị của loại mọc dại ngon, thế nhưng bảo quản bất tiện.”

Mặc Tây Quyết nói, “Anh chỉ cho người quản lý, chứ không trồng trọt phiền phức”

Phí quản lý đương nhiên thấp hơn phí trồng trọt rất nhiều.

“Vậy bán cho chỗ nào?”

Ngôn Tiểu Nặc khẽ hỏi, “Trực tiếp bán ra ngoài sao?”

Mặc Tây Quyết lắc đầu cười, “Chỉ bán hoa quả thì kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Nước ép, rượu hoa quả, thuốc, nước đóng lon, hơn nữa chỉ có theo đuổi con đường cao cấp, mới có thể kiếm được tiên ”

Ngôn Tiểu Nặc vừa định vui mừng, lại nghe thấy Mặc Tây Quyết nói: “Có điều chỉ có chút diện tích như thế, thì cũng không thể bảo đảm cung ứng dài hạn được”

“Cũng phải, chỉ băng nghĩ cách mở rộng?”

“Tình hình của Liên Sơn anh đã cho người đi nghe ngóng rồi, chỗ thung lũng đó rất lớn, nguồn lao động rảnh rỗi ở địa phương cũng rất nhiều, anh đã mua chỗ thung lũng đó rồi, ký hợp đồng với những người ở địa phương đó, bọn họ trồng trọt, anh chỉ cần lo thu nguyên liệu và quản lý”

“Gian thương.”

Ngôn Tiểu Nặc lườm anh.

Mặc Tây Quyết nhéo cằm cô, “Nơi đó vốn dĩ đã chẳng có bao nhiêu lợi nhuận, cậu chủ như anh nế mặt em nên mới giúp họ một tay, em không cảm ơn anh mà ngược lại còn măng anh?”

Ngôn Tiểu Nặc lại cầm một quả dâu tây nhét vào miệng anh, để tỏ ý cảm ơn.

Những điều cô có thể làm cũng đã làm, còn cuộc sống sau này có tốt hay không, thì phải dựa vào những người trong thôn rồi.

“Cuối tuần này em hãy về Liên Sơn một chuyến, nói với họ.”

Mặc Tây Quyết nói, “Để họ biết được lợi ích của em.”

Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười nói: “Em đi giúp anh, thì có được lợi gì không?”

Mặc Tây Quyết cởi hai cúc áo phía trên áo sơ mi của mình, tiến sát lại cô: “Không có tiên, chỉ có da thịt, em muốn không?”

“Trời!”

Ngôn Tiểu Nặc đỏ mặt, “Vừa mới cảm thấy anh là người tốt, lại bắt đầu trở mặt rồi.”

“Trở mặt? Anh vẫn luôn như vậy, em không biết sao?”

Trong đôi mắt đen láy của Mặc Tây Quyết tràn ngập sự bỡn cợt thích thú, ấn lên đầu mũi trắng muốt của cô.

Ngôn Tiểu Nặc bĩu môi, “Keo kiệt.”

“Vừa rồi không phải em còn nói anh là gian thương sao?”

Mặc Tây Quyết vừa cười vừa nói, “Nếu không keo kiệt, sao có thể trở thành gian thương được?”

Ngôn Tiểu Nặc chịu thua hoàn toàn, cô còn kém xa Mặc Tây Quyết về khoản mặt dày và lý luận.

Mặc Tây Quyết thơm lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ngừng tâm trạng bỡn cợt lại, nói: “Sau khi kết thúc cuộc thi lần này, sẽ cho em một phần thưởng.”

“Nếu như là da thịt của anh vậy em không cần đâu.”

Ngôn Tiểu Nặc kiêu ngạo quay ngoắt sang chỗ khác.

Đôi mắt đen láy của Mặc Tây Quyết tối sầm lại, “Cậu chủ như anh đã khiến em chán ghét như vậy sao?”

“Sức khỏe em không tốt mà”

Ngôn Tiểu Nặc lại lấy cớ.

Mặc Tây Quyết lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Buổi bán đấu giá của Sothebys đã mời anh tới, em có muốn đến tham dự với thân phận là bạn đồng hành của anh không?”

Ban đầu Ngôn Tiểu Nặc hít một hơi thật sâu, sau đó gật đầu lia lịa, “Muốn! Muốn tham dự!”

Những thứ đồ xa xỉ và những tác phẩm sưu tầm nghệ thuật đẳng cấp thế giới mà người bình thường khó thấy được đều sẽ xuất hiện ở đó, lần này thực sự có thể mở mang tầm mắt rồi.

“Tiểu Toàn cũng nằm trong danh sách khách mời, em hãy theo sát bên cạnh cô ấy để học hỏi”

Mặc Tây Quyết đột nhiên nói, “Vốn tiếng Anh của em thế nào?”

Cô suýt nữa quên mất, ở đó chắc cũng không có mấy ai biết nói tiếng Trung, tất cả đều giao lưu bằng tiếng Anh, thế nhưng tuy lúc thi đại học cô đạt được điểm cao môn tiếng Anh, thể nhưng nếu để cô giao lưu trực diện với những người nước Anh đó, cô có thể làm được sao? “Số điểm mà em đạt được lúc thi đều cao, liệu có thể không?”

Ngôn Tiểu Nặc dè dặt nhìn Mặc Tây Quyết.

Mặc Tây Quyết cười, “Được chứ”

Ngôn Tiểu Nặc vẫn không yên tâm, vì cô rất mong đợi cuộc triển lãm lần này, hơn nữa cô tham dự với tư cách là bạn đồng hành của Mặc Tây Quyết, thì không được để mình quá mất giá. “Bây giờ em muốn về.”

Ngôn Tiểu Nặc đứng dậy, “Em xử lý xong hết công việc chưa?”

“Xong hết rồi.”

Mặc Tây Quyết cũng đứng dậy, hỏi, “Vẫn còn sớm, chuyện gì khiến em vội vàng như vậy?”

Ngôn Tiểu Nặc nói, “Chăm chỉ học tập, không ngừng vươn lên!”

Mặc Tây Quyết lắc đầu cười, xoa đầu cô, rồi đi về cùng cô.

Việc đầu tiên Ngôn Tiểu Nặc làm khi quay về chính là lên mạng tải ngữ âm tiếng Anh, và cả kho từ vựng để ôn tập.

Mặc Tây Quyết thấy cô như vậy, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp, anh không làm phiền cô, chỉ vào phòng đọc sách bên cạnh xem những cuốn tạp chí thời trang mà cô đã từng xem qua.

Một khi Ngôn Tiểu Nặc chuyển sang trạng thái chăm chỉ học tập thì sẽ không còn nhớ gì nữa, khi cô nghe và đọc theo tiếng Anh đến lúc cảm thấy cổ họng khô khan, đang định đứng dậy để rót nước uống, một cốc nước ép kiwi tươi đã được đặt trước mặt cô.

Ngôn Tiểu Nặc cầm cốc nước ép hoa quả mà Mặc Tây Quyết chuẩn bị cho cô rồi uống một ngụm lớn, hỏi, “Sự nỗ lực tạm thời của em như thế này có hiệu quả không?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.