Tuy ở bệnh viện đều không làm gì cả, nhưng cô vẫn cảm thấy khắp người mệt mỏi ê nhức vô cùng, khoác lên người chiếc áo choàng tắm rồi đi vào phòng tắm, làn nước ấm nóng chảy lên cơ thể cô, dây thần kinh căng thẳng thẳng ngay lập tức được thư giãn. Sau khi ngâm mình trong bồn nước nóng, tinh thần của cô quả thực tốt hơn không ít, làn da cô cũng nhờ vậy mà ửng hồng lên một lớp. Sau khi tắm xong Đường Hoan liền lên giường đi ngủ. Trong lúc mơ màng mở mắt cô dường như cảm thấy có người đứng ở bên cạnh giường vậy, lúc mới đầu cô tưởng rằng cô đang mơ ngủ, nhưng khi cô mở mắt, nhìn thấy một bóng đen xuất hiện ở bên cạnh giường, dọa cô sợ tới nỗi tỉnh cả ngủ. Mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán, sau một hồi sợ hãi mới trấn tĩnh trở lại, cô không phải là dạng người phụ nữ không có sức đối kháng, chỉ cần đối phương không phải là cao thủ công phu là được. Do ánh đèn trong phòng quá tối, cô không thể nhìn rõ được mặt của người đó, chỉ có thể từ từ nheo mắt dõi theo người đó, xem xem rốt cuộc anh ta đang nghĩ gì. Trong lúc cô vẫn còn đang mơ màng không rõ, bóng người vẫn luôn bất động đó bỗng nhiên cử động rồi, mùi rượu như bám theo từng cử chỉ bước đi của anh, lẽ nào con quỷ rượu này đi nhầm nhà rồi sao? Một suy nghĩ chợt thoáng qua trong đầu cô, nhìn cái bóng đó ngày càng tiến lại gần, cô chau mày, tuy không thể nhìn rõ được khuôn mặt, nhưng cô cảm giác có gì đó khá thân thuộc, lẽ nào là Đoạn Kim Thần sao? Nếu như là anh, tại sao anh vào đây mà không bật đèn? Suy nghĩ là vậy, Đường Hoan vẫn nằm im không nhung nhích, cô muốn xem xem anh rốt cuộc đang muốn chơi trò gì. Nhưng khi khoảng cách giữa cô và người đàn ông đó ngày càng gần hơn thì bỗng nhiên, bước chân của anh ta chợt dừng lại, sau đó quay người sải bước đi về phía cửa phòng. Sau một hồi lâu không thấy động tĩnh, Đường Hoan mới mở mắt nhìn theo, đúng lúc nhìn thấy người đó đang mở cửa, mượn ánh đèn, cô nhìn rõ bóng người của người đàn ông đó. Thân hình cao lớn, khuôn mặt góc cạnh, luồng khí lạnh tỏa ra từ trên người anh, không cần nói cũng biết người đó chắc chắn chính là Đoạn Kim Thần. Rốt cuộc anh đang muốn làm gì? Đường Hoan thầm nghĩ trong lòng, cô lật chăn rồi nhẹ nhàng đặt chân xuống giường đi theo bóng người đó, cũng không biết lúc đó cô đang nghĩ gì cả. Rón rén đi tới trước cửa rồi mở cửa, ngó nghiêng nhìn ra ngoài, cũng không biết anh là anh đi rồi hay tới phòng sách. Men theo hành lang, Đường Hoan đi về phía phòng sách. Ánh đèn điện hắt ra từ trong phòng sách, lần này cô có thể khẳng định Đoạn Kim Thần vẫn đang ở đây. Vốn tưởng rẳng đã biết anh ở trong phòng sách cô sẽ quay về ngủ tiếp, dẫu sao thì ở đây cũng chẳng có việc gì của cô, nhưng lại chẳng thể kiềm chế được cánh tay mà đẩy cửa ngó đầu nhìn vào trong. Cánh cửa từ từ được mở ra, mọi cảnh vật trong phòng sách lúc này đều hiện ra trước mắt cô. Người đàn ông quay lưng về phía cửa, không hề phát hiện ra ở ngoài cửa có người, còn Đường Hoan cũng chẳng thể nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt của anh, càng không biết anh đang nghĩ gì lúc này. Mùi thuốc lá trong phòng sộc tới khiến cô chau mày, lẽ nào anh đang hút thuốc sao? Kể từ sau khi sống chung với Đoạn Kim Thần, từ trước tới cô chưa từng một lần nhìn thấy anh hút thuốc, dường như đây là lần đầu tiên, tại sao cảm giác buổi tối nay anh có gì đó rất kỳ lạ? Không biết có phải do cô nhầm lẫn hay không, nhưng cảm giác Đoạn Kim Thần của ngày hôm nay dường như có phần cô độc và hiu quạnh hơn ngày thường rất nhiều. Anh trước nay vẫn luôn là một Đoạn Kim Thần kiêu ngạo, một người đàn ông nguy hiểm, đầy mưu tính, sao có thể cô độc được chứ? Cô nhất định là vì ăn no dửng mo nên mới nghĩ ra điều này. Khóe môi khẽ nhếch lên, vừa định quay người rời, giọng nói lạnh lùng của người đàn ông bỗng vang lên: “Có chuyện gì sao?” Sững người lại, cảm giác như bị ai đó bắt trúng thóp, cô không biết tại sao bản thân lại cảm thấy gượng gạo như vậy, lắc đầu, lắp bắp nói: “Không có, anh…..” “Không có chuyện gì thì nghỉ ngơi sớm đi.” Đoạn Kim Thần vẫn quay lưng về phía cô, khẩu khí lạnh lùng xa cách biểu hiện rõ thái độ không muốn nối nhiều hơn với cô, hơi thở toát ra từ trên người anh khiến người ta chẳng dám tới gần. Đường Hoan gượng cười, đáp một tiếng, quay người định đi, nhưng chợt nhớ tới chuyện của đứa bé, bước chân cô bỗng nhiên dừng lại. Trước đây là vì chuyện này khiến cô và anh rơi vào bế tắc, vẫn luôn tưởng rằng con là do anh sai người hại chết, nhưng tới bây giờ mới biết đã hiểu nhầm anh, còn nói không ít lời ác ý với anh, dù cho thế nào, cô cũng nên nói một câu xin lỗi thì hơn. Quay người, ngoảnh đầu nhìn về phía anh, giọng nói trong trẻo của cô được phát ra: “Chuyện của đứa bé em rất xin lỗi, em vẫn luôn tưởng rằng con là do anh hại chết, nhưng tới hôm nay em mới biết được sự thật, xin lỗi, trước đây hiểu lầm anh rồi……” “Không sao.” Người đàn ông vẫn không ngoảnh đầu lại, hút một hơi thuốc, làn khó trắng bay ra từ trong miệng của anh, “Quay về phòng nghỉ ngơi đi, cũng không còn sớm nữa rồi.” Cắn môi nhìn theo bóng lưng của anh, Đường Hoan từ từ quay người trở về phòng. Sau khi về tới phòng, mặc cho cô có cố gắng thế nào đi chăng nữa cũng chẳng thể chợp nổi mắt, không phải là cô đang đợi Đoạn Kim Thần mà vì cô thật sự không ngủ nổi. Buổi tối nay Đoạn Kim Thần cũng không về phòng, Đường Hoan cũng chẳng mấy để tâm, chỉ cho tới khi trời tờ mờ sáng, cô mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Ngày hôm sau, khi cô tỉnh dậy thì trời đã sáng rồi, nhìn vào đồng hồ đã là chín rưỡi sáng. Cũng may hôm nay là ngày cuối tuần, bằng không nếu cô ngủ tới giờ này mới đi làm thì chắc chắn sẽ lại có người ở sau lưng bịa đặt nói xấu cô. Ngồi thẳng dậy, sau một hồi lăn lê bò soài trên giường, Đường Hoan mới lật chăn xuống giường đi vào phòng tắm. Khi cô thay quần áo xuống tầng, đưa mắt ngó quanh một lượt, đều không nhìn thấy bóng dáng Đoạn Kim Thần đâu cả, lẽ nào anh lại tới công ty rồi sao? Đúng lúc đó dì Đồng đi tới, mỉm cười chào buổi sáng với cô: “Chào buổi sáng phu nhân, bây giờ cũng đã sắp tới giờ trưa rồi, tôi lấy cho cô một bát cháo nhỏ, mời cô qua bên kia ăn một chút.” Đường Hoan gật đầu, đi về phía phòng ăn. Sau khi cô ngồi xuống, dì Đồng liền bưng tới một bát cháo nhỏ và vài món ăn kèm khác đặt xuống bàn, sắp xếp đẹp mắt rồi kính cẩn nói: “Phu nhân, mời cô dùng bữa, tôi xin phép tới phòng bếp.” “Ừm.” Đường Hoan đáp nhẹ một tiếng, rồi bắt đầu ăn cháo. Không biết có phải do tối qua trúng gió lạnh hay không, lúc ban đầu còn không có cảm giác, bây giờ ngồi xuống mới bắt đầu cảm thấy toàn thân có phần choáng váng, khiến cô hơi khó chịu. Có điều chút chuyện nhỏ này cô cũng chẳng để tâm tới quá nhiều, rất nhanh sau đó liền bỏ sau đầu. Sau khi dùng ăn xong bát cháo, Đường Hoan cũng chẳng còn hứng ăn tiếp nữa, vừa đi tới phòng khách, tiếng chuông điện thoại của cô bỗng vang lên, nhìn vào màn hình hiển thị tên của La Vưu Phi, không chút do dự nhấp máy nhận nghe. Trong nháy mắt, giọng nói của La Vưu Phi từ phía đầu dây bên kia truyền tới” “Hoan Hoan, cậu đang làm gì vậy? Ra ngoài uống trà dạo phố không?” Đưa tay day day hai bên thái dương, cô từ chối nói: “Không đi đâu, mình có chút không thoải mái, cậu đi đi.” “Sao vậy? Có phải ốm rồi không? Dạo gần đây thời tiết thay đổi, cậu phải chú ý tới sức khỏe đó.” Vừa nghe thấy cô nói sức khỏe không thoải mái, La Vưu Phi liền nhanh chóng dặn dò. Đường Hoan mỉm cười, gật đầu trả lời: “Được rồi, cậu đừng như mẹ già cả ngày càm ràm vậy nữa được không, mình cũng không phải là con của cậu.” “Vô lương tâm, mình có lòng tốt quan tâm tới cậu, cậu quả nhiên lại nói mình là mẹ già.” La Vưu Phi phụng phịu nói, sau đó dường như vừa nghĩ ra điều gì, cô liền lên tiếng nói tiếp, “Mình suýt chút nữa quên mất không nói với cậu, Đại Thịnh biết chuyện xảy ra trên báo rồi, hai ngày trước anh ấy gọi điện thoại cho cậu nhưng cậu không nghe máy nên đã gọi tới cho mình, cũng may mình vừa nhớ ra nên báo với cậu. Có thời gian cậu trả lời tin nhắn của anh ấy đi, đừng để người ta mãi lo lắng cho mình.” Giọng điệu khuyên bảo của La Vưu Phi khiến Đường Hoan bật cười, cô nói: “Vâng thưa cô Vưu Phi, lát nữa mình sẽ gọi điện thoại cho anh ấy, cứ vậy đi, byebye.” “Chờ đã…..Hoan Hoan, chuyện đứa bé chẳng phải đã điều tra rõ ràng rồi sao? Mình điều tra ra được hai người lần trước đánh cậu đã bị đưa vào ngục, chuyện này cậu biết không?” La Vưu Phi hoài nghi hổi, hôm qua cô cho người đi tìm hai người đàn ông đã từng đánh Đường Hoan, kết quả lại phát hiện hai người bọn họ đều đã bị đưa vào tù, hỏi ra mới biết bọn hooj chính là kẻ đã hại chết con của Đường Hoan. Chỉ là cô vẫn luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ ở đây, nhưng lại chẳng thể nói ra lạ ở chỗ nào. “Mình biết.” Đường Hoan mấp máy môi, sau đó liền kể lại chuyện xảy ra giữa cô và Đoạn Kim Thần cho La Vưu Phi nghe, sau khi nói ra mọi chuyện liền bắt đầu rầu rĩ nói, “Vưu Phi, mình bây giờ không biết nên phải làm sao, trước đây mình vẫn luôn tưởng rằng con của mình là do anh ấy hại chết, nhưng bây giờ khi biết được sự thật, hóa ra anh ấy cũng là người bị hại.” Nghĩ tới việc trước đây mối quan hệ giữa cô và anh căng thẳng tới mức nào, cô còn nói rất nhiều lời làm tổn thương tới anh, nghĩ tới đây cô liền cảm thấy có chút ân hận. Khi chưa biết cái chết của con là do người khác gây nên, cô còn đòi ly hôn với anh, nhưng bây giờ khi biết chuyện này không liên quan tới anh, anh lại không đồng ý ly hôn với cô, cô thật sự không biết nên làm gì. Không biết nên tiếp tục với anh như vậy hay vẫn kiên quyết ly hôn với anh. La Vưu Phi nghe xong lời coo nói cũng bắt đầu trở nên trầm tư hơn, sau một hồi lâu không nghe thấy giọng nói của cô, tưởng rằng cô đã tắt máy. “Vưu Phi, cậu có đang nghe mình nói không vậy? Trả lời mình đi chứ!” “Mình tất nhiên là đang nghe cậu nói rồi, mình chỉ là đang nghĩ, nếu như mình là cậu mình sẽ làm thế nào.” La Vưu Phi thấp giọng trả lời, cô nói tiếp, “Mình hỏi cậu, cậu nhất định phải trả lời thực lòng cho mình biết, bây giờ cậu còn yêu anh ta không?” Câu hỏi này của cô khiến Đường Hoan đứng hình ngay tức khắc, phản ứng đầu tiên trong lòng chính là yêu. Cô tất nhiên là còn yêu, nếu như không yêu thì bây giờ đã không cần phải đau khổ như vậy rồi. “Yêu……..” Sau một hồi chần chừ, cô cuối cùng mới bật ra được một tiếng khổi miệng, tiếp theo đó là những tiếng ngậm ngùi, ánh mắt có phần đượm buồn, “Dù cho mình có yêu thì đã sao? Người anh ấy yêu lại không phải là mình.” “Cậu đã yêu anh ta rồi thì chẳng phải được rồi hay sao? Cậu quan tâm tới Mộ Vũ Nghiên để làm gì?” Giọng nói của La Vưu Phi như được tăng thêm vài nấc, “Người phụ nữ đó chỉ là thích làm trò thôi, chuyện gì có liên quan tới Đoạn Kim Thần cô ta đều hận mình không thể nhúng mũi vào chuyện đó, hơn nữa còn thủ đoạn như vậy. Mình cảm thấy cậu không cần thiết phải để ý tới người khác đâu, mình nghĩ giám đốc Đoạn chắc có lẽ cũng có tình cảm với cậu, tuy không phải quá sâu đậm nhưng ít nhất thì cậu vẫn là người nắm quyền trong tay, lùi một bước mà nói, nếu như hai người họ trước đây thật sự có quan hệ tình cảm với nhau thì đã sao? Cuối cùng chẳng phải vẫn chia tay rồi đấy à? Cậu là chính thất lẽ nào lại phải sợ tiểu tam tới làm loạn?” Nghe cô nói như vậy, Đường Hoan càng trở nên trầm ngâm hơn, cảm thấy lời cô nói cũng không phải là không có lý, cô thật sự không thể lừa dối bản thân khỏi sự thật rằng cô yêu Đoạn Kim Thần. Nếu như ngay từ khi mới bắt đầu đã không để tâm, vậy thì cô bây giờ cũng sẽ không phải giằng xé như vậy, hoàn toàn có thể sẵn sàng vung tay rời đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]