Trong lúc thất thần, phía sau lưng bỗng nhiên truyền tới một giọng nói quen thuộc.
“Hoan Hoan, cô đứng ở đây làm gì vậy? Chẳng phải tới đây thăm bà ngoại sao?”
Quay người, nhìn vào người vừa tới, Đường Hoan lễ phép chào hỏi, đè nén lại những đau khổ trong lòng, cô nhẹ giọng đáp:
“Đã lâu không gặp bác sĩ Liễu.”
Bác sĩ Liễu hôm nay mặc một cây đồ trắng, trên cổ có đeo ống nghe, vừa nhìn là biết là bác sĩ rồi. Thực ra bác sĩ Liễu là một người vô cùng cởi mở, chỉ là nếu như không nói chuyện cùng người khác sẽ có cảm giác anh khá nghiêm túc, nhưng một khi đã mở miệng là hoàn toàn sẽ khác.
“Quả thực là cũng có một khoảng thời gian rồi chưa gặp cô, vẫn luôn muốn hẹn riêng cô đi uống vài ly, nhưng đều bị Đoạn Kim Thần từ chối rồi.” Giọng điệu của anh nghe có phần hờn tủi, tố cáo lại với Đường Hoan.
Nhìn vào dáng vẻ của anh lúc này, tuy tâm trạng đang không được tốt cho lắm, nhưng Đường Hoan cũng bị ép cười rồi.
“Anh có thể trực tiếp gọi điện thoại hẹn tôi mà, tôi nhất định sẽ không từ chối.”
“Thật sao?” Vừa nghe thấy câu nói của cô hai mắt bác sĩ Liễu như sáng lên, câu nói tiếp theo như mở khóa nòng súng vậy, “Chẳng trách hôm nay vừa ngủ dậy mí mắt phải liên tục nháy, hóa ra là có chuyện tốt xảy ra.”
“Phì” một tiếng, Đường Hoan bật cười, nhìn cô cười, bác sĩ Liễu cũng cảm thấy vui theo cô, anh nói tiếp:
“Sao thế? Cô cười gì vậy? Lẽ nào tôi nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ba-dao-cam-do-em/1655848/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.