Ngay lúc Đường Hoan đang chăm chú làm việc, thư ký đột nhiên gõ cửa phòng làm việc. Cô không ngẩng đầu lên, hờ hững nói: “Vào đi.” Thư ký đẩy cửa đi vào, đi đến trước bàn làm việc của cô, gương mặt mang ý cười. “Tổng giám đốc, ở ngoài có cô La nói muốn gặp cô.” La Vưu Phi? Cô ấy tới vào lúc này để làm gì? Tuy trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng ngoài miệng cô lại nói rất mơ hồ. “Để cô ấy vào đi, cô pha trà tiếp đãi nhé.” “Vâng.” Thư ký vâng lời, sau khi rời khỏi phòng thì dẫn La Vưu Phi vào trong, sau đó đi pha trà. Nhìn thấy La Vưu Phi trong bộ đồ công sở, tóc buộc một nửa, nửa còn lại xõa ra sau lưng, thoạt nhìn khác hoàn toàn với tính cách vô tư của cô nàng. Đường Hoan nhìn thấy cô ấy, trêu chọc nói: “Chậc chậc, đã trở thành người nữ doanh nhân rồi cơ đấy. Tớ lần đầu tiên thấy cậu ăn mặc nghiêm chỉnh như vậy, nói đi, hôm nay cậu đại giá quang lâm có việc gì vậy?” Vừa nói cô vừa làm động tác mời, để cô ấy ngồi xuống vị trí đối diện. La Vưu Phi liếc cô một cái, ngồi xuống phía đối diện với cô rồi nói: “Cậu quên gần đây La Thị với Đoạn Thị các cậu hợp tác với nhau à? Tớ đến đây để bàn chuyện hợp tác, nói chuyện xong rồi mới đến tìm cậu đây.” Cô cười như không cười, gật đầu, cố ý nói: “Cậu không nói thì tớ cũng quên, chuyện bàn bạc thế nào rồi?” Lúc này thư ký bưng hai chén trà đi vào, đặt lên trên bàn rồi rời khỏi. La Vưu Phi cười, bưng chén lên nhấp một ngụm. “Tớ đã đích thân ra tay làm sao có thể không tốt được chứ. Bây giờ cũng mười một giờ rồi, lát nữa cùng nhau ăn cơm đi. Tớ biết một quán mới mở rất đông khách, thức ăn ở đó cũng không tồi.” Nhìn qua đống tài liệu đã được giải quyết gần hết trên bàn làm việc, cô gật đầu. “Được, vậy chờ tớ bốn mươi phút nữa nhé, tớ còn một hạng mục cần giải quyết.” “Được, cậu cứ bận rộn với công việc của cậu đi, tớ đến quán cà phê cạnh công ty chờ cậu. Cậu làm xong thì xuống dưới luôn, được không nào?” Cầm chén trà uống hết rồi để xuống bàn trà, La Vưu Phi đứng lên, nói. “Được.” Cô gật đầu trả lời, một lần nữa ngồi xuống bàn làm việc. Đến lúc La Vưu Phi rời khỏi, cô lại chúi đầu vào công việc. Sau nửa giờ, cô cuối cùng cũng đọc xong tài liệu. Cô vặn cổ rồi dọn mặt bàn, nhưng lại không cẩn thận đụng phải con chuột máy tính, khiến màn hình vi tính sáng lên. Cô nhìn lướt qua, vốn không muốn để ý, nhưng lại phát hiện có thư chưa đọc. Tay định cầm lấy túi lại đổi thành cầm lấy chuột, cô mở hộp thư xem tin nhắn chưa đọc. Nhưng sau khi đọc xong nội dung bức thư, cô trợn tròn mắt. “Đường Hoan, đừng tưởng rằng trở thành Đoạn phu nhân thì cô đã thắng. Mọi chuyện đều sẽ có biến cố, người cười cuối cùng mới là người thắng. Tôi muốn cho cô biết, có một số thứ không phải của cô, thì dù bây giờ cô có bao nhiêu đi chăng nữa, cuối cùng cũng sẽ từng chút, từng chút một mất đi.” Bên dưới nội dung còn có một đoạn ghi âm đính kèm. Cô cắn môi, không một chút do dự. Đầu ngón tay bấm nhẹ, bên trong phát ra giọng nói không hề xa lạ. “Cô Mộ, tổng giám đốc Đoạn vì cô mà đầu tư một bộ phim hài, số tiền đầu tư là bốn triệu, còn yêu cầu cô đóng vai nữ chính, có thể nhìn thấy được tổng giám đốc Đoạn rất để ý đến cô. Hi vọng cô có thể phát huy tốt thực lực của mình, đừng khiến mọi người thất vọng.” Giọng nói bên trong đúng là của Jason. Jason là trợ lý đắc lực của Đoạn Kim Thần, mỗi một câu anh ta nói đều là thay Đoạn Kim Thần truyền đạt lại. Đường Hoan đã chẳng muốn suy nghĩ đoạn ghi âm này đại biểu cho cái gì, dù cô biết những lời này thì có thể làm sao? Chẳng lẽ muốn cô giáp mặt Đoạn Kim Thần hỏi rõ ràng à? Ha ha, cô cũng đâu phải con nít ba tuổi, nếu Đoạn Kim Thần chưa từng nói những lời này, người làm trợ lý như Jason sao dám nói lung tung những điều đó? Trong mắt thoảng qua nét đau đớn, đầu ngón tay bấm nhẹ, cô xóa luôn bức thư. Cô nhìn thoáng qua đồng hồ, đã sắp đến mười hai giờ. Sau khi hít sâu vài lần, để tâm trạng bình tĩnh lại, cô mới cầm túi rời khỏi văn phòng. Cô không muốn những người không liên quan làm ảnh hưởng đến tâm trạng của mình. Đợi đến lúc cô ly hôn với Đoạn Kim Thần, bọn họ thích giày vò cô như thế nào thì giày vò, dù sao cô cũng không định can thiệp vào những chuyện này nữa. Lúc cô xuống đến tầng dưới, thì đúng lúc La Vưu Phi đi ra từ quán cà phê. Cô ấy vừa thấy cô thì lập tức chạy qua, kéo cô đến chiếc Ferrari màu đỏ. Sau khi hai người lên xe, chiếc xe lao đi như tên bắn trên đường. Đến giờ ăn cơm, nhiều người qua lại. May mà La Vưu Phi và Đường Hoan đi sớm, nếu không thì hết chỗ. Hai người ngồi xuống một góc nhỏ, sau khi vẫy người phục vụ, gọi mấy món đặc trưng của quán thì bắt đầu tám đến quên trời quên đất. Nói qua nói lại, không biết thế nào lại nói đến Mộ Vũ Nghiên. Hiện giờ tin tức Mộ Vũ Nghiên được mời đóng bộ phim mới đã lan truyền trên mạng, vốn đầu tư là bốn triệu, đương nhiên sẽ gây sự chú ý không nhỏ. Ban nãy La Vưu Phi ở quán cà phê đã thấy mẩu tin này, nhưng nghĩ đến tâm trạng của Đường Hoan, cuối cùng cô ấy cũng không nói đến chuyện này. Nhưng tin tức Mộ Vũ Nghiên được mời đóng bộ phim mới vừa truyền ra ngoài, trên mạng lập tức rộ lên vụ tai tiếng của cô ta và Đoạn Kim Thần, chuyện này khiến cô ấy đứng ngồi không yên. Cô ấy nổi giận đùng đùng, nói: “Hoan Hoan, tớ thật sự chưa gặp qua người phụ nữ nào không biết xấu hổ như vậy. Cô ta tuyên bố ra ngoài rằng, cô ta từng là vị hôn thê của Đoạn Kim Thần, còn đăng vài tấm ảnh chụp chung lúc trước của hai người lên mạng. Cô ta muốn đi ngược lại ý trời à, một ngày không lên hot search thì sẽ chết hả? Nếu để Đoạn Kim Thần biết được, không chừng anh ta sẽ dạy dỗ ả một cách tàn nhẫn luôn ấy.” Cô ấy hít một hơi, tiếp tục nói: “Tớ thấy cô ta đang cố ý diễn cho cậu xem, để cậu biết khó mà lui. May mà cậu là con gián đánh mãi không chết, nếu không lúc gặp con nhện độc này cậu chỉ có bị nó nuốt vào bụng.” Nhà họ Đoạn rất coi trọng thể diện, nề nếp gia đình, sẽ không bao giờ để lộ chuyện đời tư trước mắt công chúng giống như minh tinh. Đoạn Kim Thần tuy rằng từ nhỏ sống ở nước ngoài, nhưng anh về nước lâu như vậy cũng chưa từng nhận lời mời phỏng vấn nào, ngay cả việc vài tờ báo muốn chụp ảnh cận cảnh anh cũng khó, trừ khi anh ta tự nguyện. Bây giờ Mộ Vũ Nghiên chưa có sự cho phép của anh đã tự ý công khai chuyện lúc trước của hai người khi ở nước ngoài, anh hẳn là rất bực mình nhỉ? Đường Hoan sửng sốt một chút, chuyện này đúng thật là cô không biết thật. Cô không để bụng, cười nói: “Vưu Phi, chẳng lẽ đến bây giờ cậu còn không hiểu sao? Thái độ của Đoạn Kim Thần đối với Mộ Vũ Nghiên đã đủ cho thấy anh ta không để ý đến mấy chuyện đó, nói không chừng anh ta còn hi vọng quan hệ lúc trước của hai người sớm được phơi bày ấy.” “Cậu đừng vì tớ mà để ý mấy chuyện này nữa.” Hít sâu, cô tiếp tục nói. “Dù sao mấy chuyện này tớ một chút cũng không để ý, cô ta thích làm thế nào thì làm.” La Vưu Phi vừa nghe, lập tức có cảm giác hận rèn sắt không thành thép, nói: “Làm sao cậu có thể phớt lờ được? Hoan Hoan, nếu cậu không thích Đoạn Kim Thần, tớ tất nhiên sẽ không nói thêm gì, nhưng bây giờ cậu thích anh ta rồi. Tớ cảm thấy mối quan hệ giữa hai người trở nên như vậy, khả năng rất lớn do người phụ nữ kia gây ra. Tuy cậu muốn ly hôn với Đoạn Kim Thần, nhưng không phải anh ta không muốn ư?” “Tớ thấy trong lòng anh ta ít ra vẫn có cậu, nếu không tớ không nghĩ ra được lí do gì khiến anh ta không muốn ly hôn với cậu.” Nói xong, cô ấy nắm lấy tay Đường Hoan, như muốn tiếp thêm sức mạnh cho cô. “Cho dù Mộ Vũ Nghiên thật sự là người trong lòng của Đoạn Kim Thần, nhưng dù sao bọn họ cũng đã xa nhau ba năm, hơn nữa lúc trước cô ta muốn hại chết cậu, nên tớ đã phải nhịn cục tức này đến tận bây giờ đấy.” “Cho dù cô ta vì tuyên truyền cho bộ phim mà đăng tin hot, thì chúng ta cũng có thể mượn lực lượng vợ cả, cả quyền tự do ngôn luận để chèn ép cô ta. Tuy cô ta cũng có chút danh tiếng, nhưng người mắng chửi cô ta ở trên mạng cũng rất nhiều.” Nghe được cô ấy giải thích rõ ràng rành mạch, nhưng Đường Hoan lại cảm thấy vô cùng cay đắng. Không đối đầu, thì sẽ không có tổn thương. Ở góc độ khác, nếu lúc trước người mang thai con của anh ta là Mộ Vũ Nghiên, anh ta chắc chắn sẽ không ép cô ta phá thai. “Cậu giữ sức đi.” Đường Hoan khẽ thở dài, phân tích. “Vị trí của tớ và Mộ Vũ Nghiên trong lòng anh ta không thể đem ra so sánh với nhau. Nếu anh ta thật sự muốn điều tra, làm sao lại không biết Mộ Vũ Nghiên là dạng người gì? Nếu tớ làm ra chuyện thương tổn đến Mộ Vũ Nghiên, đến lúc đó không cần tớ nói, hẳn là cậu cũng đoán được hậu quả.” Cô bây giờ chỉ muốn ly hôn với anh ta. Ngộ nhỡ cô làm ra chuyện gì thương tổn đến Mộ Vũ Nghiên, vậy đừng nói đến chuyện không thể ly hôn, mà còn rất có thể liên lụy đến bà ngoại. Cô sao có thể làm ra chuyện gây hại đến người khác? Nghe cô nói như vậy, La Vưu Phi thở dài, mặt trông như quả mướp đắng. “Hoan Hoan, cậu quá mạnh mẽ rồi, chuyện gì cũng muốn gánh vác một mình. Con gái lúc thích hợp thì phải yếu đuối một chút, cậu chẳng nói gì cả, anh ta cũng đâu biết cậu cần được bảo vệ. Con người ta lúc sinh ra rất yếu đuối mà...” Cô ấy biết Đường Hoan lâu như vậy, nên thực sự rất thương cô. Từ nhỏ cô đã không biết đến tình thương của mẹ, mà người cô gọi là bố ruột thì có cũng như không. Cô chẳng dễ dàng gì mới có được hạnh phúc giờ lại thành ra thế này. Nghe La Vưu Phi lẩm bẩm, trong lòng Đường Hoan cảm thấy vô cùng ấm áp. Cô cũng biết bản thân đôi khi rất mạnh mẽ, nên chẳng có bờ vai nào để cô dựa vào. Nhưng nếu bản thân không mạnh mẽ thì ai mạnh mẽ thay mình đây? Cô thực sự không thể dựa vào Đoạn Kim Thần, bởi kết cục của bọn họ chỉ có thể là bị chia lìa. “Hoan Hoan, tớ không biết cuộc sống hôn nhân của cậu và Đoạn Kim Thần rốt cuộc là như thế nào, mặc dù bố mẹ tớ cũng thường xuyên cãi nhau, nhưng tớ có thể thấy được họ rất thương yêu nhau. Tất nhiên, tớ cũng đã nghe qua chuyện hồi trẻ của bố mẹ tớ. Lúc ở cùng nhau sẽ có vài chuyện không theo ý mình. Tuy rằng bố mẹ tớ đôi lúc có cãi nhau gay gắt, nhưng lúc gặp vấn đề vẫn sẽ bàn bạc với nhau. Tớ cũng biết tính khí của bố tớ. Ông ấy là một người nóng tính, nên mẹ tớ nhiều lúc chọn cách khoan dung. Nếu Đoạn Kim Thần vẫn cố chấp như thế thì, cậu là vợ anh ta, lúc thích hợp thì yếu đuối một chút, có lẽ sẽ có thu hoạch không ngờ tới.” Suốt khoảng thời gian đó Đường Hoan vẫn cúi đầu nghe, cô biết La Vưu Phi muốn tốt cho cô, nhưng bây giờ cô và Đoạn Kim Thần đã đến tình trạng không còn gì để nói với nhau nữa. Huống chi, cô chẳng có cách nào sống chung một cách hòa thuận với anh ta. Nếu là lúc trước khi mất đứa nhỏ, cô có thể lựa chọn quên đi quá khứ, tự khích lệ bản thân... cho nhau thêm một cơ hội nữa, nhưng bây giờ tay anh ta đã dính máu của đứa nhỏ, cho dù cô có yêu anh ta cũng không thể nào ở cùng với anh ta được nữa. Lắng nghe hồi lâu mà vẫn không thấy Đường Hoan trả lời, La Vưu Phi lại nói tiếp. “Thật ra trong lòng cậu nghĩ gì tớ đều biết, nhưng Hoan Hoan à, đôi khi cậu phải để bản thân bình tĩnh một chút, nhiều chuyện có thể thay đổi mà. Cậu không thể buông bỏ được chuyện của đứa nhỏ, nhưng nếu chuyện này thực sự không liên quan đến Đoạn Kim Thần? Chẳng nhẽ cậu không định ở cùng anh ta nữa sao?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]