Chương trước
Chương sau
Không chờ cô nghĩ ngợi nhiều hơn, bên tai bỗng nhiên truyền tới một giọng nói, cúi đầu nhìn thấy Đường Vãn Tình vẻ mặt đau đớn ngồi trên nền đất, đưa tay phủi bụi trên quần. Ánh mắt cô không khỏi lo lắng, đi tới bên cạnh Đường Vãn Tình rồi khụy gối:
“Đường Vãn Tình, cô không sao chứ?”
Đường Vãn Tình hai mắt rưng rưng ngẩng đầu, đôi lông mày nhíu chặt, rõ ràng rất đau đớn nhưng lại cố gắng gượng.
“Chị không sao.”
Nói muốn đứng dậy, nhưng vết thương trên chân khiến cô không khỏi đau đớn, một lần nữa ngã xuống đất. Đường Hoan định đưa tay đỡ lấy cô, nhưng cánh tay còn chưa kịp chạm tới Đường Vãn Tình, cả người bỗng rơi vào trong vòng tay của ai đó. Cô hoảng hốt giật mình, hai tay vòng lên cổ của người đàn ông, ngước mắt nhìn lên khuôn mặt căng thẳng gần kề trước mắt.
“Đưa cô ấy tới bệnh viện.” Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên, sau đó bế Đường Hoan sải bước rời đi, để lại một mình Đường Vãn Tình tròn mắt nhìn theo họ.
Người trợ lý đi tới bên cạnh Đường Vãn Tình, kính cẩn nói: “Cô Đường, mời đi bên này.”
Đoạn Kim Thần sau khi đặt Đường Hoan ngồi ngay ngắn ở phần ghế sau, chiếc xe phi như bay trên đường, bầu không khí trong xe ngột đến ngạt thở, ai nấy đều im lặng không lên tiếng. Ngoảnh đầu nhìn ra cảnh sắc không ngừng bay nhanh ở phía ngoài cửa sổ, Đường Hoan quay đầu nhìn vào khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông, bờ môi đỏ khẽ động.
“Sao anh lại xuất hiện trùng hợp thế vậy?”
Không phải là cô đa nghi, cô chỉ là cảm thấy kỳ lạ mà thôi, sự xuất hiện của anh quả thực quá trùng hợp rồi, còn Đường Vãn Tình tại sao cũng xuất hiện ở đây, cô ta giờ này chẳng phải đang ở nhà họ Đường hay sao?
“Em cảm thấy tại sao anh lại ở đây?” Người đàn ông lên tiếng hỏi, nhìn thẳng vào mắt cô, “Lẽ nào em tưởng rằng anh đặc biệt ở đây chờ em sao?”
“Tất nhiên là không phải!” Nghĩ cũng không cần nghĩ cô lập tức phủ nhận, “Em không tự ảo tưởng đến nỗi nghĩ rằng anh đặc biệt tới đây chờ em, em chỉ là nghi ngờ tại sao anh lại xuất hiện ở đây mà thôi.”
Nhìn vào gương mặt đầy ngại ngùng của cô, Đoạn Kim Thần cong môi, khuôn mặt anh tuấn tiến lại gần cô. Nước da trắng ngần của Đường Hoan lộ rõ trước mặt của người đàn ông, bờ môi đỏ căng mọng, dáng vẻ gượng gạo không dám nhìn thẳng vào anh giúp cô trông càng trở nên đáng yêu hơn. Đưa tay giữ lấy cằm của Đường Hoan, ép cô phải nhìn thẳng vào vào anh, hai ánh mắt chạm phải vào nhau khiến cho bầu không khí trong xe lúc này nóng dần lên. Cánh tay đặt ngay ngắn trên đùi bỗng thu lại, trái tim cô như đang đập loạn nhịp.
“Anh….anh làm gì vậy?”
Muốn thoát khỏi trói buộc của anh, nhưng so với anh mà nói đấy là điều cô hoàn toàn không thể làm được. Càng tiến lại gần anh, cô càng cảm nhận được một mùi hương đặc biệt được tỏa ra từ trên người của anh, sắc mặt Đường Hoan ngày càng nóng hơn, cũng trở nên căng thẳng hơn. Có những lúc cô thật sự không thể chịu nổi người đàn ông này, tính cách lúc lạnh lúc nóng của anh khiến cô hoàn toàn không thể chống đỡ.
“Em cảm thấy anh muốn làm gì?” Hơi thở ấm nóng của Đoạn Kim Thần phả lên mặt cô, nhìn vào điệu bộ đầy lo lắng của cô, ánh mắt anh lướt qua vẻ cười thầm.
“Em làm sao biết được anh muốn làm gì chứ?” Không muốn biểu lộ quá nhiều cảm xúc trước mặt anh, Đường Hoan gỡ tay anh ra khỏi cằm mình rồi thu người về phía cửa xe, kiềm chế lại nỗi sợ trong lòng, giả bộ điềm tĩnh nói: “Nói chuyện thì nói chuyện, cần gì phải động chân động tay làm gì?”
“Anh động chân rồi ư?”
Câu nói này của Đoạn Kim Thần khiến Đường Hoan im bặt, đột nhiên cảm thấy không biết phải trả lời anh ra sao. Còn nhớ buổi sáng nay khi rời khỏi công ty, vẻ mặt dửng dưng không chút quan tâm của anh vẫn hằn sâu trong trí não của cô, cả hai người tựa như người lạ, còn bây giờ anh quả nhiên có ý muốn chọc cười cô. Anh rốt cuộc định làm gì vậy?
“Em chẳng thèm nói chuyện với anh nữa, những người tối nay anh có biết là ai không?” Đường Hoan nhanh chóng chuyển chủ đề, không muốn chuyện của bản thân bị anh tác động.
Kể từ khi yêu Đoạn Kim Thần, cô dường như chẳng thể khống chế được cảm xúc của bản thân, mọi nhất cử nhất động của anh đều có thể tác động lên người cô, do vậy bây giờ cô phải học lại cách khống chế điều chỉnh cảm xúc của bản thân.
Nhắc tới chuyện chính, Đoạn Kim Thần thu lại ánh mắt, ngồi thẳng người, đôi mắt sâu thẳm, dáng người nho nhã, anh từ tốn nói:
“Chuyện này anh sẽ điều tra rõ ràng.” Dám động tới người của anh, đáng chết!
Ánh mắt của anh khiến người ta không khỏi rùng mình, Đường Hoan nghe thấy lời anh nói cũng không tiếp tục truy hỏi, hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ.
Ngày hôm sau, sau khi dùng xong bữa sáng, Đường Hoan tới bệnh viện thăm Đường Vãn Tình, dù sao thì cũng bởi vì cô mà Đường Vãn Tình mới trở nên như vậy. Chỉ là cô vẫn luôn tự thắc mắc tại sao Đường Vãn Tình lại có thể trùng hợp xuất hiện ở đó như vậy, rốt cuộc là do vô tình hay cố tình? Đối với chuyện mất trí nhớ của Đường Vãn Tình, Đường Hoan đã từng hỏi qua bác sĩ rồi, câu trả lời của bác sĩ là người bệnh kể từ sau khi bị tổn thương vùng đầu thì hiệu suất ảnh hưởng tới bộ phận thần kinh não chiếm tới khoảng 50%, do vậy tình trạng mất trí nhớ cũng không phải không có khả năng.
“Bây giờ cảm thấy thế nào rồi, chân còn đau không?”
Vừa bước vào trong phòng bệnh liền nhìn thấy Đường Vãn Tình ngồi dựa người trên giường, ánh mắt thất thần nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Nghe thấy tiếng động, Đường Vãn Tình ngoảnh đầu, thấy Đường Hoan mang hoa và quả tiến vào, cô vội vàng lắc đầu, vui vẻ nói:
“Nhìn thấy em là chị đã không còn đau nữa rồi.”
Đặt hoa và quả trong tay lên đầu giường, trong lòng Đường Hoan có chút nghi ngờ, tại sao không nhìn thấy Đường Kha Thành và Lê Mỹ Mỹ ở đây? Hai người họ chẳng phải rất yêu thương cô con gái bảo bối này hay sao, bây giờ bị thương nhập viện như vậy quả nhiên lại thờ ơ thế sao? Trong lúc cô đang mải mê suy nghĩ, một cánh tay đột nhiên đặt lên trên tay cô, đôi bàn tay gầy guộc nổi gân xanh, cô ngẩng đầu nhìn lên, không biết Đường Vãn Tình định làm gì thì bỗng nhiên giọng nói của Đường Vãn Tinh vang ra.
“Hoan Hoan, em đừng sợ, chị sẽ không để ai làm hại em cả.”
Đường Vãn Tình nắm chặt tay cô, Đường Hoan nheo mắt hoài nghi. Đường Vãn Tình kể từ sau khi mất trí nhớ quả nhiên khiến người ta khó bề tưởng tượng, thái độ của cô như quay ngoắt 360 độ, tốt tới mức khiến Đường Hoan không thể không cảnh giác. Hai người họ trước đây đã từng hận tới mức không thể giết chết đối phương, không ai có thể nghĩ rằng mối quan hệ giữa hai người có một ngày trở nên thế này? Cô tuyệt đối sẽ không để bản thân bị lừa bởi chiếc vỏ bọc bên ngoài này đâu.
Vết thương của Đường Vãn Tình không phải là quá nghiêm trọng, do vậy ngay trong buổi sáng ngày hôm đó đã có thể xuất viện rồi. Từ miệng Đường Vãn Tình biết được Lê Mỹ Mỹ và Đường Kha Thành ra ngoài ăn cơm nên mới để cô lại một mình trong phòng bệnh. Ở lại phòng bệnh nói chuyện với cô thêm vài câu, sau khi dặn dò cô nghỉ ngơi cẩn thận, Đường Hoan liền xách túi rời khỏi bệnh viện, quay trở lại biệt thự. Người mà Đường Vãn Tình để tâm nhất chính là Đoạn Lâm Phong, nếu như để hai người họ chạm mặt, nói không chừng cô ta sẽ để lộ sơ hở nào đó.
Sau khi quay trở về biệt thự, Đường Hoan luôn trầm mặc nghĩ tới chuyện này. Nếu như Đường Vãn Tình giả vờ mất trí nhớ để kéo gần khoảng cách với cô, từ đó cô sẽ hạ cảnh giác rồi đâm cô một mạng, nói như vậy thì suy tính của cô ta quả thực quá lớn rồi. Vẫn là câu nói đó, việc Đường Vãn Tình mất trí nhớ có quá nhiều nghi vấn. Sau khi hạ quyết tâm, cô quyết định sẽ tự mình thăm dò. Thông qua trợ lý cô biết được trưa mai Đoạn Lâm Phong sẽ hẹn khách hàng đi ăn cơm ở bên ngoài, sau khi hỏi rõ địa chỉ, Đường Hoan liền gọi điện thoại cho Đường Vãn Tình hẹn gặp mặt đồng thời gian và địa điểm với Đoạn Lâm Phong. Cô quyết định sẽ để hai người họ chạm mặt nhau, sau đó âm thầm quan sát, nếu như Đường Vãn Tình biểu hiện ra bất cứ tình ý nào với Đoạn Lâm Phong, vậy thì chứng minh việc cô ta mất trí nhớ là giả.
Buổi trưa ngày hôm sau, Đường Hoan tới nhà họ Đường đón Đường Vãn Tình. Đối với việc được cô mời ăn cơm, Đường Vãn Tình cảm thấy vô cùng hào hứng, nụ cười trên môi chưa ngừng dập tắt suốt cả dọc đường. Khi tới nhà hàng đã là mười một rưỡi, sau khi đỗ xe, đưa mắt nhìn quanh một lượt phát hiện xe của Đoạn Lâm Phong vừa hay cũng đỗ ở đây. Liếc mắt nhìn sang Đường Vãn Tình, Đường Hoan bỗng nhiên dừng bước, nhẹ giọng nói:
“Tôi để quên ví tiền trên xe, cô tới cửa chính đợi tôi trước đi, tôi sẽ đến ngay thôi.”
Đường Vãn Tình không chút hoài nghi, gật đầu nói:
“Được, vậy em nhanh lên nhé.”
Đường Hoan khẽ gật đầu, quay người đi về phía đậu xe, còn Đường Vãn Tình thì một mình đi về phía cửa chính. Giả vờ đi về phía xe mở cửa, sau khi xác nhận Đường Vãn Tình không quay đầu nhìn lại, cô lập tức cúi người, nấp mình sau xe, âm thầm quan sát mọi nhất cử nhất động ở cửa chính của nhà hàng.
Đoạn Lâm Phong sau khi dừng xe liền di chuyển về phía cửa chính của nhà hàng đợi khách, vừa vắt chân ngồi trên chiếc ghế chờ được đặt sẵn ở đó, Đoạn Lâm Phong vô tình nhìn thấy Đường Vãn Tình cũng đang đứng ở cửa. Kể từ sau khi anh đánh thương Đường Vãn Tình thì cũng không còn gặp lại cô nữa, ngay cả khi cô nhập viện anh cũng không hề tới thăm cô lấy một lần, từ đó cho tới nay chắc cũng được nửa năm rồi nhỉ? Hôm nay gặp lại cô, cô gầy hơn so với trước đây rất nhiều, chỉ là cảm thấy sao có chút gì đó khá kỳ lạ? Vẫn là ánh mắt ghét bỏ ấy, vẻ mặt không chút biểu cảm, anh tiến về phía trước, khẩu khí không mấy vui vẻ hỏi:
“Đường Vãn Tình, cô tới làm gì? Chẳng phải đã nói cả đời này cô cũng đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa rồi hay sao? Cô chê tôi đánh cô chưa đủ đấy à?”
Thấy người đàn ông đột nhiên xuất hiện, Đường Vãn Tình hờ hững đưa mắt nhìn qua anh một lượt, sau đó liền di chuyển ánh mắt, thậm chí còn lùi về sau hai bước, tựa như hoàn toàn không hề quen biết anh vậy.
Một Đường Vãn Tình như vậy ngược lại khiến Đoạn Lâm Phong không khỏi nghi ngờ. Trước đây, chỉ cần nhìn thấy anh Đường Vãn Tình chắc chắn sẽ bám chặt không buông, nhưng cô bây giờ lại làm như chẳng hề nhìn thấy anh vậy, coi anh như người vô hình đứng ở đây, lẽ nào trận đánh đó thật sự khiến cô sợ rồi sao?
“Đường Vãn Tình, tôi đang nói chuyện với cô đó, cô bị câm đấy à?”
Thấy người đàn ông ở trước mặt đột nhiên lớn tiếng, Đường Vãn Tình giật mình hoảng hốt, có điều vẫn không trả lời câu hỏi của anh, ánh mắt thờ ơ lạnh nhạt nhìn vào Đoạn Lâm Phong. Chau mày, nhìn xuống chiếc đồng hồ trên tay phát hiện sắp tới giờ hẹn khách hàng, Đoạn Lâm Phong cũng không muốn tiếp tục nhiều lời với cô, buông ra một câu chửi thề rồi quay người đi vào trong nhà hàng. Đường Hoan từ xa chứng kiến toàn bộ sự việc, trong lòng không khỏi ngạc nhiên. Thấy dáng vẻ sốt sắng, ngó ngang ngó dọc của Đường Vãn Tình, cô đứng thẳng người đi về phía cửa chính, nếu vẫn còn tiếp tục nấp như vậy e rằng sẽ bị Đường Vãn Tình phát hiện. Cô vừa xuất hiện, Đường Vãn Tình lập tức chạy tới, vội vàng kể với cô:
“Hoan Hoan, vừa rồi có một người rất kỳ lạ đứng ở đây nhìn chị, ánh mắt của anh ta vô cùng đáng sợ!”
Nhìn vào điệu bộ hoảng hốt của cô, không giống với dáng vẻ giả vờ, Đường Hoan có chút sững sờ, vỗ vỗ tay cô tỏ ý an ủi.
“Không sao, chúng ta mau vào trong thôi.”
Nói xong, cô liền hướng về phía trong nhà hàng, nhưng Đường Vãn Tình tại sao lại không dịch chuyển chứ? Quay đầu nhìn Đường Vãn Tình, cô nghi ngờ hỏi:
“Sao vậy? Không muốn vào trông ăn cơm ư?”
Đường Vãn Tình cắn môi gật đầu, vẻ sợ hãi lộ rõ trong đôi mắt của cô, dường như lo sợ sẽ lại gặp phải Đoạn Lâm Phong vậy. Lúc này rõ ràng khi Đường Vãn Tình chạm mặt với Đoạn Lâm Phong, thái độ của cô hoàn toàn hỡ hững, bây giờ lại biểu lộ vẻ lo sợ.
“Chị sợ sẽ gặp lại người lúc nãy, ánh mắt của anh ta khi nhìn chị giống như sắp ăn tươi nuốt sống chị vậy, Hoan Hoan, anh ta là ai vậy, là người quen của chị sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.