Chương trước
Chương sau
Không đợi Đường Hoan hành động, một tên vệ sĩ đứng ở bên cạnh cô liền nhấc lên một ly rượu, một tên khác nắm lấy tóc cô. Cô bị ép ngửa cổ, há miệng, người đàn ông kia ngay lập tức đổ hết ly rượu vào trong miệng cô.
“Sặc…khụ khụ…….” Đường Hoan vùng vẫy, cánh tay lại bị người đàn ông kia giữ chặt không cho phép cô cử động, vị nồng của rượu chảy xuống cổ họng cô, khiến cô không ngừng ho.
Một nửa ly rượu bị cô nuốt xuống, nửa còn lại thấm lên quần áo của cô. Sau khi xong việc, hai người đàn ông kia liền vung tay kính cẩn đứng sang một bên, thái độ lạnh lùng, tựa như chẳng hề có chuyện gì xảy ra vậy.
“Khụ khụ……” Đường Hoan liên tục ho dữ dội, quần áo trên người dính chặt lên người cô khiến cô vô cùng khó chịu.
Vị cay nồng của rượu như cháy trong cổ họng của Đường Hoan, dáng vẻ giận dữ của cô khiến lão gia dường như lại có chút thích thú, giọng nói nghiêm nghị đầy ma lực một lần nữa vang lên:
“Nếu như cô Đường chịu ngoan ngoan nghe lời, tôi tất nhiên sẽ tiếp đón cô tử tế, nhưng cô lại khăng khăng không nghe.”
“Rốt cuộc ông đang muốn làm gì vậy?” Đường Hoan phẫn nộ nhìn ông ta, kìm nén lại cơn ho đang truyền tới, “Tôi và ông không quen không biết, tại sao lại làm vậy với tôi? Nếu như tôi có đắc tội với ông ở đâu, ông có thể nói ra, không cần thiết phải cưỡng ép như vậy.”
Điều cô ghét nhất chính là những tình huống địch ở trong bóng tối còn cô ở ngoài ánh sáng, điều này khiến cô cảm thấy vô cùng bất an. Không chờ thêm câu trả lời từ phía lão gia, một hơi nóng từ trong người cô bỗng tỏa ra, cô động đậy người, nhưng dường như chẳng hề có tác dụng mà ngược lại càng lúc càng nóng hơn. Rốt cuộc là sao? Tại sao lại nóng tới mức này? Trong người cô lúc này tựa như đang có hàng nghìn con kiến cắn vậy, khắp người cô nóng bừng, sắc mặt cũng dần dần ửng đỏ, loại cảm giác này không giống với cảm giác bình thường uống vậy, chắc chắn trong ly rượu ban nãy đã bị bỏ thêm thuốc.
Đầu óc hỗn loạn, tầm nhìn dần trở nên mơ hồ, cũng không nghe rõ lão gia đang nói gì, chỉ biết rằng khẩu miệng của ông đang liên tục cử động. Cánh tay thiếu chút nữa đã cởi bỏ quần áo trên người xuống, nhưng cô lại quyết tâm nhẫn nhịn, không muốn ở trước mặt ông ta để lộ bất cứ điều gì không hay. Dùng lực cắn một cái, cơn đau truyền ra từ trong miệng khiến cô tỉnh táo hơn rất nhiều, nhưng chút lý trí đó vẫn chẳng thề kéo dài được bao lâu. Cô từ từ bất lực dựa người lên ghế, hơi nóng như chạy khắp cơ thể cô, ngày càng nóng dần lên. Cho tới bây giờ cô cuối cùng cũng hiểu ra tại sao lại như vậy rồi, nhất định là có liên quan tới ly rượu ban nãy, chỉ là cô không ngờ rằng mới lần đầu tiên gặp mặt, người đàn ông này quả nhiên muốn chơi bẩn với cô. Không được, cô nhất định phải tìm cách thoát khỏi nơi đây, ở đây quá nguy hiểm, nhưng trên người cô lúc này dường như đã chẳng còn chút sức lực nào nữa rồi.
“Mau tới đây, đỡ cô ta dậy, chăm sóc cô ta cho tử tế vào.” Lão gia hạ lệnh, hai tên vệ sĩ vội vàng chạy tới.
“Đừng động vào người tôi!” Đường Hoan không ngừng lắc đầu, lý trí mách bảo cô phải trốn thoát khỏi đây, nhưng cô lại chẳng thể cử động, chỉ có thể trừng mắt nhìn theo hai tên vệ sĩ đang ngày càng tiến lại gần hơn về phía cô.
Khi tên vệ sĩ sắp chạm tới cô, một giọng nói của đàn ông bỗng phát ra:
“Đừng động vào cô ấy!” Giọng nói quen thuộc khiến Đường Hoan dấy lên hy vọng, tiếp theo đó cả người cô rơi vào trong vòng tay ấm áp của ai đó. Hơi thở quen thuộc sộc vào mũi khiến Đường Hoan buông lỏng cảnh giác, thậm chí cô còn cảm thấy sự xuất hiện của Giang Chi Thịnh là vô cùng an toàn.
“Hoan Hoan….” Nhìn vào sắc mặt đỏ bừng của Đường Hoan, Giang Chi Thịnh không khỏi phẫn nộ, ngoảnh đầu nhìn về phía người đàn ông đang ngồi trên ghế, nhưng chẳng hề manh động, “Không biết Hoan hoan đã làm gì khiến ông không vui, tôi thay cô ấy xin lỗi ông.”
Nghe giọng điệu của Giang Chi Thịnh có thể thấy rõ rằng anh có quen biết với vị lão gia kia, hơn nữa thân phận của đối phương cũng không hề đơn giản, xem ra cô quả thực đã quá sơ ý rồi.
Nhìn vào nhân vật bỗng nhiên xuất hiện, lão gia chau mày, có điều rất nhanh sau đó liền khôi phục lại vẻ bình tĩnh, thản nhiên nói:
“Giám đốc Giang cũng nghe nói về tôi rồi ư!”
“Tất nhiên rồi, danh tiếng của lão gia sao tôi có thể không biết chứ, chỉ là hy vọng ông nể mặt tôi bỏ qua cho cô ấy, đổi hôm khác tôi sẽ đích thân tới chào hỏi.”
Nói xong liền cầm lên chai rượu với nồng độ mạnh được đặt ở trên bàn rót xuống một ly tỏ thành ý, ngửa cổ một hơi uống cạn. Hai mắt lão gia sáng lên, lạnh lùng cười một tiếng:
“Chuyện đến thăm hỏi thì không cần thiết, chỉ là hôm nay muốn đưa người rời khỏi đây không thể dễ dàng như vậy được.”
Sắc mặt Giang Chi Thịnh có chút thay đổi, hơi thở lạnh lùng như tỏa khắp người anh.
“Ý của ông là hôm nay chúng tôi không thể dễ dàng rời khỏi đây đúng không?”
“Không để cậu rời đi thì thế nào?” Lão gia bật cười, thái độ có chút xem thường.
Trong mắt ông Giang Chi Thịnh dường như chỉ là một tên tiểu tử chắn đường, chỉ cần ông động một ngón tay, ông hoàn toàn có thể khử anh ngay tại đây.
“Nếu như lão gia thật sự muốn đối đầu với tôi thì cũng chẳng sao, chắc có lẽ ông cũng không cho rằng tôi tới đây một mình chứ nhỉ! Nếu hôm nay ông dám động tới một sợi lông tơ của chúng tôi, tôi đảm bảo buổi tối nay ông cũng đừng hòng đặt chân được ra khỏi đây.”
Giang Chi Thịnh không chút sợ hãi mà đối mắt nhìn ông ta, dẫu cho hơi thở toát ra từ trên người ông khiến anh cảm thấy nguy hiểm, nhưng anh tuyệt đối sẽ không để Đường Hoan xảy ra chuyện. Cuối cùng, lão gia đành để họ rời đi, bởi vì ông cảm thấy đây không phải là lúc.
Cùng lúc đó, nhiệt độ trong cơ thể của Đường Hoan vẫn không ngừng tăng lên, ý thức cũng ngày càng trở nên mơ hồ hơn, hoàn toàn không thể nghe rõ họ đang nói gì, mơ màng cảm nhận thấy Giang Chi Thịnh bế lấy cô. Sự tiếp xúc của Giang Chi Thịnh đối với cô mà nói như ngọn nguồn để giải tỏa dục vọng đang sục sôi bên trong cơ thể, dẫu rất muốn tiến gần nhưng cô biết điều đó là không thể.
“Lão gia, để họ đi vậy sao?”
Đường Hoan phảng phất nghe thấy lời đối thoại của đám người kia.
“Tháng ngày còn dài, cũng chỉ là Giang Thị thôi, sớm muộn gì tôi cũng sẽ dạy dỗ cho anh ta một bài học.” Nhìn theo bóng lưng Giang Chi Thịnh bế Đường Hoan rời đi, vẻ nham hiểm trong ánh mắt của lão gia càng trở nên thâm độc hơn.
Sau khi bản thân thoát khỏi nguy hiểm, Đường Hoan dường như chẳng thể kháng cự được nữa, cô liên tục phải cắn đầu lưỡi, dùng đầu móng tay sắc nhọn của mình đâm sâu vào da thịt để lấy lại ý thức, duy trì trạng thái tỉnh táo nhất có thể. Nhưng không biết lão già kia rốt cuộc đã cho cô uống phải thứ thuốc gì, công dụng của thuốc khiến cô hoàn toàn không thể khống chế.
“Hoan Hoan, em cố gắng nhẫn nhịn, anh sẽ đưa em tới bệnh viện ngay lập tức.”
Cúi đầu nhìn vào gương mặt đỏ bừng của Đường Hoan, đôi lông mày chau chặt, Giang Chi Thịnh lo lắng. Vừa ra khỏi cửa quán rượu, liền chạm mặt với La Vưu Phi. Nhìn thấy Giang Chi Thịnh, ánh mắt của La Vưu Phi bỗng sáng rực, nhưng chỉ một giây sau đó khi nhìn thấy Đường Hoan nằm trong lòng anh, trái tim cô bị tổn thương mạnh mẽ.
“Đại Thịnh, Hoan Hoan…..”
Không chờ cô nói hết câu, Giang Chi Thịnh đi vượt qua người cô, ngay cả một ánh mắt cũng chẳng hề dành lấy cho cô. Vốn định hỏi anh Đường bị làm sao, nhưng thái độ lạnh lùng ấy khiến cổ họng cô như mắc nghẹn, chẳng thể nói nên lời.
Bế Đường Hoan di chuyển về phía chiếc xe đậu sẵn ở đó, Giang Chi Thịnh mở cửa đặt cô lên ghế sau, cẩn thận thắt dây an toàn cho cô xong liền nhanh chóng ngồi lên ghế lái khởi động xe rời đi. Nhìn theo bóng dáng của chiếc khuất dần trong bóng tối, đầu móng tay sắc nhọn của La Vưu Phi đâm sâu vào da thịt. Tại sao đến nhìn anh cũng chẳng thể nhìn cô lấy một cái? Trong lòng anh chỉ có Đường Hoan, rốt cuộc cô có điểm nào không bằng Đường Hoan chứ? Rõ ràng nói rằng sẽ giúp cô, nhưng ở sau lưng lại luôn dây dưa với Giang Chi Thịnh, càng nghĩ càng giận, lòng đố kỵ khiến cô mất đi lý trí, nỗi hận thù dành cho Đường Hoan ngày một lớn dần hơn. Bản thân là một người phụ nữ đã có chồng nhưng lại dây dưa không rõ với người đàn ông khác. Từng chút từng chút, vẻ ghen tị từ tận sâu trong đáy lòng nay một nhiều lên, sự phẫn nộ ẩn chứa trong ánh mắt của cô, khiến người ta không khỏi e dè.
Đèn đường từ lâu đã được bật sáng, dòng xe cộ nối tiếp di chuyển trên đường. Trong xe, Đường Hoan bất an, liên tục vặn người, sức nóng trong người dường như ép cô tới phát điên, cánh tay không ngừng dày vò cổ áo. Giang Chi Thịnh ở phía trước lái xe, trong lòng vô cùng lo lắng, ánh mắt luôn dõi theo cô qua chiếc gương chiếu hậu. Thấy dáng vẻ mơ màng, khuôn mặt đỏ bừng của Đường Hoan, Giang Chi Thịnh càng cảm thấy đau lòng hơn. Cũng may anh tới kịp, bằng không thật sự không biết Đường Hoan sẽ xảy ra chuyện gì, còn về thân phận thật sự của tên lão gia kia, anh nhất định sẽ điều tra thật cẩn thận giữa ông ta và Đường Hoan rốt cuộc có liên quan gì tới nhau, tại sao ông ta lại nhằm vào cô. Trước đây, anh chưa từng tiếp xúc qua với ông ta, chỉ là nghe qua tiếng tăm và xem qua ảnh của ông ta mà thôi.
Đường Hoan biết rằng thuốc đang phát tác dụng trong cơ thể của cô, cô muốn khống chế bản thân, nhưng dường chẳng thể khống chế nổi ngọn lửa dục vọng đang cháy trong đó. Cúc áo đã bị cô tháo ra hai chiếc, đưa tay ấn xuống cửa sổ xe, gió lạnh thổi tới khiến sức nóng trong cơ thể cô như được vơi bớt đi phần nào. Nhưng tình trạng này cũng chẳng thể kéo dài quá lâu, cô xoay người vặn mình càng nhiều hơn, miệng liên tục phát ra những tiếng rên rỉ, cảm giác này khiến cô thật sự rất khó chịu, không ngừng xé rách quần áo trên cơ thể.
Đưa mắt nhìn Đường Hoan đang tự dằn vặt mình ở phía sau ghế, trong ánh mắt của Giang Chi Thịnh có phần kinh ngạc, lẽ nào cô trúng thuốc kích thích rồi sao? Chẳng trách khi vừa nhìn thấy cô, anh đã cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ, lúc mới đầu còn tưởng rằng cô chỉ là uống rượu say. Thu chặt bàn tay đang giữ trên vô lăng, một tia giận dữ hằn lên trong ánh mắt của anh, lần sau đụng mặt với tên lão gia kia, anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ông ta.
Không biết từ lúc nào Đường Hoan đã tháo bỏ dây an toàn trên người, Giang Chi Thịnh ở phía trước lái xe, cánh tay của cô đột nhiện vòng qua người anh, không ngừng sờ xoạng trên cơ thể của anh, gió lạnh cũng chẳng thể giúp cô giảm bớt được ham muốn trong người. Đôi bàn tay của Đường Hoan như một ngọn lửa, thiêu đốt dục vọng từ tận đáy lòng của Giang Chi Thịnh, đôi mắt anh u ám, đánh vô lăng tới một khách sạn rồi dừng xe.
“Nóng….nóng quá…..”
Đường Hoan chau mày, miệng không ngừng rên rỉ, làn da trắng ngần nay đã ửng hồng, vô cùng mê hoặc. “Ding” một tiếng, cửa thang máy bật mở, Giang Chi Thịnh ôm lấy cô sải bước đi về phía căn phòng vừa mở.
“Cố gắng nhẫn nhịn, Hoan Hoan, sắp không sao nữa rồi.”
Đặt Đường Hoan nằm trên chiếc giường lớn ở trong phòng, đắp chăn cho cô nhưng cô lại dùng chân gạt đi, cả người cô như một con rắn quằn quại, ôm chặt lấy người anh. Cơ thể của hai người dính lấy nhau, Giang Chi Thịnh cũng bị cô làm kích thích, phần thân dưới bắt đầu nóng dần lên. Đường Hoan là người phụ nữ mà anh luôn tâm niệm, anh tất nhiên rất muốn có được cô, nhưng điều kiện ở đây là khi cô ở trong trạng thái tỉnh táo. Kiềm chế lại cảm xúc, gỡ bỏ cánh tay của cô ra khỏi cơ thể.
“Hoan Hoan, em cố gắng nhẫn nhịn một chút, rất nhanh thôi sẽ không sao nữa rồi.”
Nhưng Đường Hoan lúc này đã chẳng thể nghe rõ lời anh nói nữa rồi, tác dụng của thuốc từ lâu đã khiến cô mất đi lý trí của bản thân, ngọn lửa dục vọng như đang bùng cháy trong cơ thể của cô. Đưa tay không ngừng giằng xé lớp quần áo trên người Giang Chi Thịnh, như muốn xé rách lớp vải đó ra khỏi người anh.
“Hoan Hoan, khốn khiếp!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.