Cô nhìn Đoạn Lâm Phong và nói một cách mỉa mai: “Chỉ sợ là anh tự mình đa tình, người trong lòng người ta căn bản là không phải anh.”
Trong lòng cô biết rõ người mà Lương Phỉ Phỉ thích là ai, tuyệt đối không thể là loại người giống như Đoạn Lâm Phong.
Đoạn Kim Thần quay đầu trừng mắt với Đường Hoan, một sự tức giận dâng lên từ tận đáy lòng anh, còn sắc mặt của Đoạn Lâm Phong trực tiếp thay đổi, nhưng đây lại là ở nhà họ Đoạn, hơn nữa còn có Đoạn Kim Thần ngồi bên cạnh nên anh không dám thể hiện ra mà cố kìm nén cơn giận của mình: “Cô nói như vậy là có ý gì? Người cô ấy thích không phải là tôi lẽ nào là cô sao?”
“Đương nhiên là không phải tôi.” Đường Hoan cười khẩy và thờ ơ nói: “Tôi là một người bình thường, chắc chắn là không có khả năng với cô ấy rồi.”
Đoạn Lâm Phong nghẹn họng, đột nhiên không biết nên trả lời như thế nào. Đan Chi Linh tiếp lời và nói với giọng điệu chế nhạo: “Người ta là cô chủ nhà giàu, sao có thể đem ra so sánh với cô được? Cô và cô ấy cơ bản là không cùng đẳng cấp, còn không xứng đáng làm bạn của người ta.”
Bà ngầm ám chỉ Lương Phỉ Phỉ có thân phận cao quý lại là cô chủ của nhà họ Lương, còn Đường Hoan chẳng là gì cả.
Đường Hoan sớm đã quen với sự giễu cợt của bà nên không hề bận tâm, cô nuốt thức ăn xuống và chậm rãi nói: “Mẹ nói chí phải, thân thận con thấp kém, nhưng dù sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ba-dao-cam-do-em/1655727/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.