Đường Hoan nhìn vào sắc mặt thay đổi liên tục của bà ta, cô cảm thấy cực kỳ vui sướng trong lòng, cô bước lên một bước và tiếp cận Lê Mỹ Mỹ, lạnh lùng nói: “Lê Mỹ Mỹ, nếu như sau này bà còn mắng tôi một câu, tôi hứa rằng bản ghi âm này sẽ được phơi bày trên mạng xã hội, đến lúc đó tôi xem xem có phải bà vẫn có thể tỏ vẻ như bây giờ hay không.”
Lê Mỹ Mỹ nhìn Đường Hoan, khóe môi hơi mấp máy nhưng không nói ra được câu nào.
Đúng vào lúc này, Chủ nhiệm dẫn theo vài y tá chạy đến: “Đây là bệnh viện, các người ở đây ầm ĩ lớn như vậy thành ra thể thống gì nữa, muốn cãi nhau hãy ra bên ngoài, đừng ở đây ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của bệnh nhân của tôi!”
“Bảo vệ, dẫn họ ra ngoài cho tôi.” Bác sĩ nói với hai nhân viên bảo vệ đứng sau mình.
Nhân viên bảo vệ cao lớn và thô kệch vừa xuất hiện, họ mỗi người một tay trực tiếp kéo hai người họ ra ngoài cổng bệnh viện.
Đường Kha Thành cũng bị hai nhân viên bảo vệ khác kéo ra ngoài, trong đời ông chưa bao giờ bất lực như lúc này.
Ông nghĩ dù thế nào đi nữa mình cũng là Chủ tịch của Tập Đoàn Đường Thị, nhưng bây giờ ngay cả một nhân viên bảo vệ cũng dám tỏ ra kiêu ngạo trước mặt ông.
Ông vừa mắng chửi vừa đứng dậy khỏi mặt đất rồi bước tới và kéo hai mẹ con bị đẩy ngã dưới đất đang ngồi khóc lóc kia: “Còn khóc lóc cái gì, chưa đủ mất mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ba-dao-cam-do-em/1655722/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.