Giọng nói của Đường Vãn Tình và Lê Mỹ Mỹ cùng lúc vang lên, sau khi liếc nhìn nhau, giọng nói sắc bén của Lê Mỹ Mỹ vang lên: “Đứa con gái đó của ông bây giờ khá lên rồi, gả vào nhà giàu liền không quan tâm đến sự sống chết của chúng ta, cho dù trước đây chúng ta từng đối với nó có chút hà khắc, nhưng nó cũng không nên vong ân phụ nghĩa như vậy, huống hồ nói thế nào đi nữa chúng ta cũng đã nuôi nấng nó được vài năm.”
“Đúng vậy, bố, sau khi gả vào nhà giàu cô ta quên luôn là mình họ gì rồi, cô ta chính là muốn trơ mắt nhìn nhà họ Đường chúng ta chết!”
Hai mẹ con mỗi người một câu thêm mắm thêm muối khiến sắc mặt Đường Kha Thành tái mét lại, ông đập bàn và đứng dậy với vẻ mặt tức giận: “Đứa con gái bất hiếu! Tôi không tin nó vẫn có thể không nhận người bố này.”
Lê Mỹ Mỹ và Đường Vãn Tình liếc mắt nhìn nhau, trong mắt lộ ra một sự đắc ý.
Ngày hôm sau, Đường Hoan vừa ăn sáng xong và muốn đi thăm Giang Chi Thịnh. Nhưng cô không ngờ vừa mới bước ra khỏi cửa phòng bệnh, Đường Kha Thành đột nhiên đi đến, hai người suýt chút nữa va vào nhau, may mà Đường Hoan kịp thời dừng bước.
Cô ngước lên và thấy là Đường Kha Thành, đôi mắt cô lập tức trở nên lạnh lùng, cô không có ý định quan tâm đến ông ta nhưng ông ta lại đứng chắn trước mặt cô.
“Ông muốn làm gì?” Đường Hoan nhếch môi khinh bỉ.
Kể từ khi nhận được cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ba-dao-cam-do-em/1655721/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.