Sớm biết như vật ban đầu bà nên giết cả con nhỏ này, để tránh gây ra nhiều rắc rối như vậy.
Đường Hoan không trực tiếp trả lời câu hỏi của bà ta mà nhìn vào bia mộ của mẹ mình và gật đầu: “Chỉ cần bà dập đầu là tôi hài lòng rồi, nếu như bà làm theo từng yêu cầu của tôi, có lẽ tôi sẽ không so đo nữa.”
“Vậy cô muốn như thế nào mới có thể hài lòng?” Lê Mỹ Mỹ nghiến răng hỏi, Đường Hoan khẽ nâng cằm lên và cười: “Cái này phải do tôi nói dừng thì mới được, bắt đầu nào!”
Mặc dù trong lòng Lê Mỹ Mỹ rất không cam tâm, nhưng vẫn cúi người xuống và đập mạnh đầu gối xuống đất.
Bà hứa rằng, sau khi cứu được Đường Vãn Tình ra ngoài, bà chắc chắn sẽ trả lại cô gấp ngàn vạn lần sự sỉ nhục mà bà phải chịu ngày hôm nay.
Đường Hoan lạnh lùng nhìn bà ta dập đầu mấy cái, nhưng vẫn không hài lòng nói: “Âm thanh nhỏ quá, dập mạnh hơn một chút.”
“Bịch bịch bịch....” Giống như nhận ra sự tức giận ở trong lòng, Lê Mỹ Mỹ đập dầu mạnh xuống đất tạo ra những âm thanh cực lớn.
“Được rồi.” Khi Lê Mỹ Mỹ dập đầu đến mức cơ thể loạng choạng, cô mới từ bi mở miệng: “Dập đầu xong rồi, bây giờ tôi muốn bà nói rõ ràng trước mặt mẹ tôi về chuyện bà đã hãm hại mẹ tôi năm đó, nếu như bà dám nói dối, vậy giữa chúng ta không còn gì để nói cả.”
Lê Mỹ Mỹ nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt nhìn cô càng trở nên ác độc, cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ba-dao-cam-do-em/1655717/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.