Cô cọ người trong vòng tay của người đàn ông và tìm một tư thế thoải mái hơn để ngủ.
Ngày hôm sau khi cô thức dậy, bên cạnh đã không còn bóng dáng của Đoạn Kim Thần.
Trong mắt cô lóe lên một tia nghi ngờ, không biết có phải là ảo giác hay không, cô luôn cảm thấy trong không khí phảng phất mùi thuốc.
Nhưng tối qua cô không hề bôi thuốc, cô lắc đầu và hất chăn xuống giường, sau khi vệ sinh cá nhân xong thì xuống lầu.
Dì Đồng vừa thấy cô đi xuống, liền tươi cười chào đón cô: “Phu nhân, cậu chủ đã đến công ty rồi, hôm nay bảo cô ở nhà nghỉ ngơi, bữa sáng chuẩn bị xong rồi, cô qua đây ăn đi.”
“Ừm.” Đường Hoan nhẹ nhàng đáp lại, sau đó đi đến phòng ăn.
Ăn được một nửa, điện thoại đột nhiên reo lên, Đường Hoan liếc nhìn id người gọi, khóe môi cong lên một nụ cười khẩy.
Cô không ngờ họ lại thiếu kiên nhẫn như vậy, mới mấy tiếng chứ, vậy mà họ đã gọi đến rồi.
“Có chuyện gì vậy?” Cô lạnh lùng nghe máy.
Giọng nói của Đường Kha Thành vang lên: “Hoan Hoan, bố biết trong mấy năm qua là bố đã có lỗi với con, nhưng Tình Tình vô tội, con xem con có thể bảo Đoạn Kim Thần tha cho Tình Tình được không?”
“Vô tội sao?” Đường Hoan cười khẩy: “Ông đừng nói rằng ông không biết đứa con gái bảo bối của ông lần này muốn làm gì tôi, chị ta muốn giết tôi, một câu vô tội của ông có thể xóa bỏ mọi thứ mà chị ta đã làm sao, ông cho rằng mình là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ba-dao-cam-do-em/1655716/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.