Chương trước
Chương sau
Mở to đôi mắt kinh ngạc nhìn vào gương mặt anh tuấn ở phía trước mắt, cô không ngừng kháng cự Đoạn Kim Thần.
“Anh…..ư……”
Chờ một hồi lâu vẫn chưa thấy Đường Hoan trả lời, Giang Chí Thịnh nghi ngờ gọi vài tiếng.
“Hoan Hoan….Hoan Hoan?”
Khi anh nghe thấy có một âm thanh ngọt ngào truyền ra từ trong điện thoại, thất vọng ngắt máy. Cô bây giờ đã là vợ của người ta rồi, dù cho anh không muốn thừa nhận, nhưng đây vẫn là sự thật chẳng thể thay đổi.
Ở đầu bên kia, Đường Hoan dùng sức ngăn Đoạn Kim Thần lại, tức giận lên tiếng:
“Đoạn Kim Thần, anh đang làm gì vậy?”
Sắc mặt Đoạn Kim Thần u ám nhìn vào cô, tiến lên phía trước giữ chặt lấy cổ tay cô, anh nói:
“Anh cảnh cáo em, đừng quên thân phận hiện tại của em, em là vợ của anh, cũng là người làm của cái nhà này!”
Từng nhát dao đâm sâu vào trong trái tim của cô, không cần anh nói cô cũng biết rõ thân phận của mình, càng biết cô hoàn toàn không xứng đáng với anh, họ kết hôn chỉ đơn thuần là vì lợi ích của cả hai bên mà thôi. Dẫu biết rằng không thể tiếp tục động lòng với người họ Đoạn lần nào nữa, nhưng tới bây giờ, cô cảm thấy dường như cô ngày một lún sâu hơn vào tình yêu của anh. Bật cười một tiếng, cô đau khổ nói:
“Anh không cần hết lần này tới lần khác nhắc nhở em, em biết thân phận của mình ở đâu, em biết rất rõ nên làm gì và không nên làm gì.”
Vì muốn báo thù, cô bắt buộc phải nhẫn nhịn, hơn nữa viện phí của bà ngoại cũng rất cần hỗ trợ, dựa vào năng lực của cô hoàn toàn không thể giúp bà chữa khỏi bệnh, do vậy cô không thể không cúi đầu.
“Biết là tốt!” Giữ lấy cằm của cô, ép cô phải đối mắt nhìn anh, Đoạn Kim Thần gằn giọng nói:
“Đường Hoan, không có sự đồng ý của anh, em đừng hòng thoát khỏi lòng bàn tay của anh.”
Như một lưỡi dao sắc nhọn, cay nghiệt đâm thẳng vào trái tim của cô. Giọt nước mắt như làm mờ đi hình bóng của anh ở trước mắt, bất lực quỳ xuống đất, hai hàng nước mắt từ từ chảy ra, đôi bờ vai run rẩy, hai bàn tay ôm lấy mặt, tiếng khóc vô vọng đáng thương vang lên khắp căn phòng.
Trải qua một đêm điều chỉnh lại tâm trạng và cảm xúc, Đường Hoan như một lần nữa sống lại, như một tiểu cường có đánh cũng không chết. Đường Hoan muốn đích thân điều tra chuyện của Đường Vãn Tình, luôn cảm thấy đứa bé trong bụng của cô ta không phải là của Đoạn Lâm Phong. Sau khi dùng xong bữa sáng, Đường Hoan lại khăn gói rời khỏi biệt thự, lái xe tới biệt thự của Đoạn Lâm Phong, chọn một góc khuất rồi nấp ở đó. Sau khi Đoạn Lâm Phong rời khỏi nhà, chẳng bao lâu sau, Đường Vãn Tình trang điểm lộng lẫy đi ra, lái chiếc xe BMW của mình rời khỏi biệt thự, Đường Hoan vội vàng lái xe bám theo. Âm thầm theo dõi Đường Vãn Tình vài hôm, phát hiện cô thường xuyên ra vào khách sạn với một người đàn ông, hơn nữa mỗi lần khách sạn đều không giống nhau, ngay cả đàn ông cũng thay đổi tới vài người. Nhìn Đường Vãn Tình như vậy, Đường Hoan bỗng cảm thấy xót thương cho Đoạn Lâm Phong. Chọn tới chọn lui cuối cùng không ngờ chọn phải một người vợ như Đường Vãn Tình, nếu như để anh biết được Đường Vãn Tình lên giường với nhiều người đàn ông như vậy, liệu anh có thể chịu đựng nổi hay không? Có điều cũng đáng thôi, đây là những gì mà họ phải trả giá, người ta thường nói thương người trước tiên phải tự thương lấy mình mà.
Đường Hoan lưu lại tất cả những bức ảnh mà cô đã chụp trong những ngày qua, tới bây giờ cô dường như có thể khẳng định, đứa bé trong bụng Đường Vãn Tình tuyệt đối không phải của Đoạn Lâm Phong. Chỉ là bây giờ cô cần phải xác định đứa bé trong bụng Đường Vãn Tình rốt cuộc là ai của mới là điều quan trọng.
Ngày hôm nay, như những ngày khác, Đường Hoan bám theo Đường Vãn Tình, thấy cô ta cười nói với một người đàn ông, không ngờ quả nhiên bắt gặp Đoạn Kim Thần và Lương Phi Phi. Cô đứng nguyên ở đó dõi theo hai người, thấy họ vừa đi vào trong trung tâm thương mại ở phía đối diện, bặm môi, nén lại nỗi khổ tâm vào lòng. Hóa ra khoảng thời gian này, anh đi sớm về muộn là vì ở bên cạnh Lương Phi Phi. Đường Hoan ơi là Đường Hoan, mày rốt cuộc đang chờ đợi điều gì nữa vậy? Mày chẳng là cái thá gì trong trái tim của anh cả… Tuyệt vọng đi, mày và anh hoàn toàn không cùng chung một thế giới, cả đời này đều không thể.
“Có phải rất đau lòng không?” Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau lưng cô.
Đường Hoan giật mình quay người nhìn lại, phát hiện Đoạn Lâm Phong đang đứng ở phía sau. Cô không trả lời, định bỏ đi, liền bị Đoạn Lâm Phong chặn đường.
“Nhìn đi, anh ấy cũng giống như tất cả những người đàn ông khác mà thôi, thậm chí trình độ còn cao siêu hơn cả bọn anh nữa đấy! Anh ấy vừa nói thích em, nhưng lại ra ngoài hẹn hò với người phụ nữ khác, anh ấy không hề tốt đẹp giống như những gì em tưởng tượng đâu.”
Đường Hoan nhếch môi cười, cô nói:
“Kẻ tám lạng người nửa cân, anh cũng không cần nói người khác đâu, so với anh ấy, tôi càng ghét anh hơn đấy!”
Đoạn Lâm Phong bặm môi, ánh nắng chiếu lên người cô, làm nổi bật nước da trắng nõn của cô, càng khiến người ta mê đắm. Tiến lên phía trước giữ lấy cánh tay của cô, tình sâu ý nặng mà nói:
“Hoan Hoan, em thấy rồi đó, anh ấy có người khác rồi, cũng chẳng có gì khác so với anh, em quay trở về bên anh có được không? Ít nhất thì anh đối với em là thật tâm thật lòng, không giống như anh ấy thờ ơ hờ hững. Cho anh một cơ hội, anh đảm bảo sẽ đối xử với em thật tốt.”
Đường Hoan chau mày, đáy mắt để lộ ra vẻ chán ghét, vung tay Đoạn Lâm Phong rồi nói:
“Tôi bị anh lừa một lần, anh cho rằng tôi sẽ còn tiếp tục tin anh nữa sao? Đoạn Lâm Phong, sau này đừng phí lời nói với tôi những chuyện như vậy nữa, bởi vì chỉ khiến tôi càng cảm thấy ghê tởm anh hơn thôi.”
Mọi kí ức tốt đẹp với anh trước đây nay đã tan biến hết, cô không biết kiếp trước cô đã nợ nần gì người nhà họ Đoạn để kiếp này, cô hết lần này tới lần khác phải dính dáng tới họ.
“Hoan Hoan, tại sao em không chịu tin anh chứ? Lẽ nào em thật sự muốn anh….”
“Tiện nhân, cô quả nhiên dám quyến rũ người đàn ông của tôi.”
Lời của Đoạn Lâm Phong còn chưa nói hết, liền bị một giọng nói chói tai cắt ngang, tiếp theo đó là tiếng giày cao gót chạm trên nền đất phát ra. Lạnh lùng nhìn Đường Vãn Tình đi tới, Đường Hoan chưa kịp lên tiếng liền nhìn thấy một cánh tay giơ lên. Khi cánh tay chuẩn bị chạm tới mặt, Đường Hoan đưa tay giữ lấy cánh tay ấy, một cú tát phản đòn ngược lại.
“Bốp” một tiếng, tiếng va chạm giữa tay và da mặt vang lên trong không trung. Trong nháy mắt, Đường Vãn Tình lãnh ngay một cú tát rất mạnh. Đưa tay ôm mặt, ánh mắt tức giận nhìn về phía Đường Hoan, Đường Vãn Tình giận dữ nói:
“Cô dám đánh tôi sao?”
“Đây cũng chẳng phải lần đầu tiên tôi đánh cô, có gì đáng phải ngạc nhiên vậy chứ.” Đường Hoan lạnh giọng phản bác. Cú tát đó cô đã dồn toàn bộ sức lực của mình để tung ra, bây giờ cánh tay của cô vẫn còn hơi đau rát, “Dù sao thì da mặt cô cũng dày, bị tôi tát vài cú thì đã làm sao?”
Trước đây do cô quá yếu đuối nên mới để họ cưỡi lên đầu lên cổ, ép chết mẹ của cô. Nhưng bây giờ thì đã khác, do cô ta động tay trước nên đừng trách cô độc ác, Đường Hoan cô tuyệt đối sẽ không nhẫn nhịn như trước nữa.
“Cô chờ đấy, tôi nhất định sẽ nói chuyện này với bố!” Đường Vãn Tình hậm hực nói, bây giờ thái độ của người nhà họ Đoạn đối với cô đã tốt hơn trước rất nhiều, chỉ cần cô than vãn ở trước mặt họ, Đường Hoan nhất định sẽ phải chịu trừng phạt.
Vốn tưởng rằng nói như vậy Đường Hoan sẽ sợ hãi, ai ngờ cô không những không sợ mà ngược lại còn điềm nhiên nói:
“Cô muốn nói thì nói, tôi cũng không cản cô đâu.”
Xem ra người phụ nữ này sau khi mang thai quả nhiên khoa trương hơn trước rất nhiều, một câu bố hai câu bố, mồm miệng sao có thể ngọt tới vậy được chứ! Nếu để nhà họ Đoạn biết được đứa con trong bụng của cô không phải là của Đoàn gia, tới lúc đó không biết mọi thứ sẽ trở nên như thế nào đây? Nghĩ thôi cô cũng đều đã cảm thấy hưng phấn, có điều trong tay cô lúc này vẫn chưa đủ chứng cứ, cô tạm thời sẽ không rút dây động rừng.
Thấy Đường Vãn Tình có ý muốn động tay, Đường Hoan không chút ngại ngùng, thẳng thừng mà nói:
“Nếu cô muốn thử thêm cảm giác bị đánh thì cứ việc, tôi không ngại tát thêm vài cú nữa đâu!”
Sợ hãi lùi về phía sau vài bước, cô cũng không muốn tự rước họa vào thân, hơn nữa người phụ nữ này ra tay không chút nể tình, không cần nói cũng tự biết gương mặt của cô sau khi lãnh vài cú tát sẽ ra sao. Nghiến răng trừng mắt nhìn Đường Hoan, Đường Vãn Tình tức giận nói:
“Cô… đồ chanh chua ghê gớm!”
Đường Hoan bật cười một tiếng.
“Hóa ra cô vẫn còn có chút thông minh đủ để biết tôi là người như thế nào nữa đấy!”
“Cô…..” Đường Vãn Tình giận dữ, ngoảnh đầu nhìn Đoạn Lâm Phong, đáy mắt để lộ ra vẻ độc ác, tỏ vẻ oan ức nói: “Chồng, anh không nhìn thấy cô ta đang bắt nạt em hay sao? Sao anh không ra tay giúp em chứ? Em bây giờ đang mang thai con của anh đấy, anh có biết lần trước cô ta suýt chút nữa hại em sảy thai hay không?” Kéo tay Đoạn Lâm Phong, Đường Vãn Tình phụng phịu nói.
Diễn kịch hay như vậy sao lúc đầu không làm diễn viên đi chứ? Kĩ năng diễn xuất cao như cô chắc chắc có thể đoạt giải diễn viên xuất sắc của liên hoan phim Oscar rồi đấy! Thấy Đường Vãn Tình như vậy, Đoạn Lâm Phong cảm thấy vô cùng chán ghét, muốn vung tay cô ra nhưng cô vẫn bám chặt lấy anh. Đường Vãn Tình dường như không nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của anh, tiếp tục khóc lóc nói:
“Chồng, lẽ nào anh thật sự định tròn mắt đứng nhìn em bị bắt nạt sao? Hay là trong lòng anh vẫn cồn vị trí của cô ta, đừng quên rằng cô ta bây giờ chính là chị dâu của anh.”
Đường Vãn Tình cố ý nhấn mạnh hai chữ chị dâu, sắc mặt Đoạn Lâm Phong trong nháy mắt liền thay đổi.
“Đủ rồi, giữa chốn đông người bù lu bù loa như vậy ra cái thể thống gì không chứ? Đừng quên thân phận hiện tại của em.”
Tiếng khóc im bặt, sững sờ vài giây, sau đó lại bắt đầu khóc thảm thiết hơn.
“Anh….Đoạn Lâm Phong, em luôn một lòng một dạ với anh, sao anh có thể đối xử với em như vậy chứ? Người phụ nữ này rốt cuộc có điểm nào tốt, đáng để anh nhớ mãi không quên như vậy chứ?”
Nghe tiếng khóc của Đường Vãn Tình, Đường Hoan cảm thấy vô cùng phiền phức, không thể nhẫn nại mà lên tiếng:
“Đủ rồi, tôi không có hứng thú gì với báu vật của cô đâu, hai người tốt nhất tránh xa tôi ra một chút, đừng kiếm cớ kiếm chuyện nữa, tôi không có tâm trạng để ở đây diễn kịch với hai người đâu.” Từng người từng người đều là diễn viên tiềm năng, nhìn đã thấy phiền!
Đường Vãn Tình nghiến răng nói:
“Đường Hoan, cô đừng quá đắc ý, đừng tưởng rằng tôi thật sự sợ cô.” Như một chiếc van nước bị khóa chặt, đôi mắt rưng rưng ban nãy nay đã biến mất, thay vào đó bằng một ánh mắt giận dữ, ác độc.
“Tôi từng nói cô sợ tôi sao?” Đường Hoan tiến về phía Đường Vãn Tình, không chút sợ hãi nói: “Đường Vãn Tình, những chuyện không quang minh chính đại mà cô đang làm, cả cô và tôi đều rõ như soi gương vậy, tôi khuyên cô tốt nhất đừng chọc tôi nổi giận, bằng không tới cuối cùng, cô nhất định sẽ chết rất khó coi.”
Không muốn tiếp tục phí lời với họ, sau khi buông ra một câu, Đường Hoan liền quay người bỏ đi. Phía sau truyền tới tiếng cãi cọ của Đoạn Lâm Phong và Đường Vãn Tình:
“Đoạn Lâm Phong, anh khá lắm, thấy em bị người phụ nữ đê tiện kia bắt nạt như vậy cũng không ra tay giúp em! Có phải anh muốn ly hôn với em hay không?”
“Được rồi, đừng làm loạn nữa, vẫn chưa đủ mất mặt hay sao….”
“Làm loạn?” Đường Vãn Tình giận tới xanh mặt, “Em từ xa đã nhìn thấy hai người đứng ở đây giằng kéo nhau, anh coi em mù chắc? Anh bây giờ còn dám nói em đang làm loạn? Đoạn Phong, em đối với anh là thật tâm thật lòng, nhưng trong lòng anh lại luôn mang bóng hình của người phụ nữ khác, anh rốt cuộc đặt vị trí của em nằm ở đâu?”
Đường Hoan nghe thấy tiếng của hai người, cô nhếch miệng, tiện nữ và trai hèn, quả nhiên là một cặp trời sinh. Chờ đấy! Đường Vãn Tình, tôi nhất định sẽ khiến cô thân bại danh liệt, báo thù cho mẹ tôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.