Chương trước
Chương sau
Đoạn Trấn Nam im lặng không nói gì nãy giờ, thấy Đường Hoan không chút khách khí đối xử với Đường Vãn Tình như vậy, phẫn nộ nói:
“Cô đã gả vào nhà họ Đoạn chúng tôi thì phải biết tuân theo quy luật của gia đình chúng tôi, kế thừa hương khói là bổn phận của cô, cô bây giờ đã bước chân vào nhà họ Đoạn được một khoảng thời gian rồi mà vẫn chưa hề có chút động tĩnh nào, nhà họ Đoạn chúng tôi không chấp nhận một người con dâu không biết sinh con.”
Đường Hoan vốn định nhẫn nhịn cho qua, dù sao cũng chỉ ăn một bữa cơm là có thể rời đi, không cần làm to chuyện, nhưng bây giờ thấy tất cả mọi người đều đang nhằm vào cô, nói cô không sinh được con, lửa giận trong lòng cũng chẳng thể tiếp tục kiềm chế được nữa.
“Bố!” Đường Hoan lạnh giọng nói: “Dù cho con có là con dâu của nhà họ Đoạn, bố cũng không có quyền quyết định bao giờ con sẽ sinh con, hơn nữa đây là chuyện riêng của hai vợ chồng chúng con, không cần mấy người ở đây chỉ tay vẽ chân, con sinh hay không sinh con thì có liên quan gì tới mấy người?”
Câu nói này của cô khiến vẻ mặt của Đoạn Trấn Nam và Đan Chi Linh trong giây lát liền biến dạng, ánh mắt Đoạn Kim Thần sáng lên, cong miệng cười. Đám đông còn chưa kịp lên tiếng, lại nghe thấy giọng nói của Đường Hoan phát ra:
“Con gả cho anh ấy cũng không phải để phát triển đời sau, càng không phải vì tài sản của mọi người, hơn nữa mà nói nếu con không muốn sinh con thì mọi người có thúc cũng không tác dụng!”
Đường Hoan bá đạo phản kích, khiến ai nấy đều sững sờ. Đan Chi Linh tức giận, chỉ tay về phía Đường Hoan phẫn nộ nói:
“Loạn, quá loạn! Cô tưởng rằng loại cọng hành thấp kém như cô muốn bước vào cửa nhà họ Đoạn chúng tôi là có thể sao?”
Đường Hoan không chút e dè, cô đáp:
“Mọi người có không đồng ý thì cũng đã sao? Con bây giờ chẳng phải đã bước chân vào cửa lớn của nhà họ Đoạn rồi hay sao? Có bản lĩnh thì mẹ hãy để con trai mẹ ly hôn với con đi.”
Đan Chi Linh đứng hình vài giây, tức đến mức chẳng thể nói thêm lời nào. Đường Vãn Tình đi tới bên cạnh Đan Chi Linh, nhẹ nhàng vỗ lên lưng bà.
“Mẹ, mẹ đừng vì hạng người này mà tức giận, cô ta ở nhà chính là như vậy, con và bố con đều hết cách rồi, mẹ nên làm quen với việc này thì tốt hơn.”
Nghe Đường Vãn Tình nối như vậy, Đường Hoan liền cảm thấy coi thường, cô hằn giọng nói:
“Đường Vãn Tình, cô bớt ở đấy mà châm lửa đốt nhà đi, tôi như thế nào tôi tự biết rõ, không cần tới lượt cô ở đó nói xằng nói bậy!”
“Phản rồi, phản rồi!” Đoãn Trấn Nam không bình tĩnh nói, quay sang ra lệnh cho quản gia, “Quản gia, mau mang roi tới đây, hôm nay tôi phải dạy dỗ cho cô ta một bài học, để cô ta biết nhà họ Đoạn chúng ta rốt cuộc là thế nào!”
Đường Hoan hoảng sợ run rẩy, nhớ lại lần đầu tiên bị ông gọi về nhà mang roi tới. Quản gia vội đồng ý, rất nhanh sau đó liền mang roi đi tới. Đường Vãn Tình nhìn vào chiếc roi trong tay quản gia, ánh mắt hưng phấn vui mừng. Quá tốt rồi, cuối cùng có thể giáo huấn cho người phụ nữ đê tiện này một bài học, tốt nhất là đánh tới chết, như vậy chúng ta đều hả lòng.
“Con không làm sai điều dựa, bố dựa vào điều gì mà đánh con?” Đường Hoan cứng đầu phản kháng, hai bàn tay cuộn tròn thành nắm đấm, tất cả mọi tế bào trên người đều đang run rẩy. Chiếc roi vừa dài vừa mảnh, đánh lên người chẳng khác nào châm kim vậy, đau tới khó thở, cô thật sự không muốn tiếp tục một lần nữa cảm nhận cảm giác này.
“Bây giờ biết sợ rồi chứ?” Đan Chi Linh nhìn cô, nhếch miệng nói: “Muộn rồi!”
Đoạn Trấn Nam đưa mắt nhìn Đoạn Kim Thần vẫn đang ngồi yên ở đó, gọi người làm đi tới, hạ lệnh:
“Giữ chặt lấy cô ta cho tôi.”
Suốt cả quá trình, Đoạn Lâm Phong chỉ ngồi yên lặng ở đó, không nói một lời, chỉ cho tới khi thấy động thái này của Đoạn Trấn Nam, ánh mắt mới có chút thay đổi. Đường Hoan thấy đám người làm đang lại gần về phía cô, không ngừng lùi bước về phía sau, lại không cẩn thận đá phải góc bàn, cả người mất đi trọng tâm, cánh tay va phải một góc ghế, vết trầy xước khiến cô đau nhói. Nhưng bây giờ cô không còn tâm trí để quan tâm tới điều đó, bởi vì khoảng cách giữa cô và đám người làm kia đang ngày một gần hơn.
Trong lúc cô căng thẳng và bất an nhất, người đàn ông vẫn ngồi yên trên ghế nãy giờ bỗng nhiên đưa tay ôm cô vào lòng, lên tiếng hỏi:
“Ai dám?”
Rõ ràng chỉ là một câu nói bâng quơ nhẹ nhàng, nhưng khi lọt vào tai đám người làm kia, như mệnh lệnh của chúa trời, không một ai dám tiếp tục hành động. Đoạn Trấn Nam thấy vậy, phẫn nộ nói:
“Đoạn Kim Thần, đến cả con cũng muốn làm phản đấy à?”
Hơi thở quen thuộc của người đàn ông ngập tràn trong mũi, Đường Hoan vốn đang lo lắng hoang sợ, ngay giây phút này lại cảm thấy bình an đến lạ thường. Thấy Đường Hoan được Đoạn Kim Thần ôm vào lòng, Đường Vãn Tình nổi lòng ganh tị. Tại sao cô ta lại may mắn tới vậy chứ? Nhận được sự yêu thương từ Đoạn Kim Thần, rốt cuộc trên người cô có chỗ nào không bằng Đường Hoan?
Đan Chi Linh giận tới đỏ mặt, nhìn chằm chằm về phía Đoạn Kim Thần.
“Kim Thần, con không nhìn thấy cách người phụ nữ này nói chuyện với chúng ta thế nào hay sao? Con bây giờ còn muốn bảo vệ cho cô ta nữa ư? Cô ta rốt cuộc có điểm nào tốt đáng để con làm vậy chứ?”
“Người phụ nữ của con tốt ở điểm nào không cần mẹ phải biết.” Đoạn Kim Thần lạnh lùng trả lời: “Hơn nữa những gì cô ấy nói cũng đều là sự thật, sinh con hay không đều do chúng con lựa chọn, không cần mọi người phải nhúng tay vào.”
“Con….” Đoạn Trấn Nam tức giận, chỉ tay về phía anh nói: “Con quả nhiên vì người phụ nữ mà nói chuyện với chúng ta như vậy, chúng ta đều là trưởng bối của con đấy!”
Vốn dĩ ông không hề ghét Đường Hoan như vậy, nhưng tới bây giờ khi thấy Đoạn Kim Thần bị người phụ nữ này làm cho mê mẩn, trong lòng càng cảm thấy không thích Đường Hoan hơn trước, hận lòng không thể đuổi cô ra khỏi cửa nhà.
“Vậy thì làm sao?” Nhếch miệng, nhìn ông rồi nói: “Vợ con chỉ có mình con được phép dạy dỗ cho cô ấy, những người khác, đừng hòng!”
Giọng điệu lạnh lùng nhưng đầy kiên định của Đoạn Kim Thần, mỗi câu nói như đang đánh vào tâm lý của Đường Hoan. Tuy suốt buổi tối nay anh chỉ ngồi yên ở đó, nhưng bây giờ anh thật sự quá chất rồi, khiến cô như bị lôi cuốn.
“Con….”
“Chuyện của bố cũng đã nối xong, vậy thì chúng con không ở lại nữa, chúng con xin phép về trước.”
Dứt lời, nắm lấy tay của Đường Hoan rồi quay người rời đi. Đoạn Trấn Nam ở sau lưng tức giận gào lên:
“Khốn khiếp, tao để chúng mày đi chưa? Quay về đây….”
Nhưng Đoạn Kim Thần như chẳng hề nghe thấy lời nói của ông vậy, kéo theo Đường Hoan rời khỏi dinh thự nhà họ Đoạn.
Ở trong xe, bầu không khí trở nên ngột ngạt tới ngạt thở. Bị bầu không khí như vậy làm cho áp lực, Đường Hoan muốn mở lời nói gì đó để giải tỏa bớt căng thẳng lúc này. Cô mím môi, chưa kịp lên tiếng liền nghe thấy giọng nói lạnh lùng của người đàn ông đang ngồi bên cạnh phát ra:
“Tối nay câu nói ấy của em là có ý gì?’’
“Cái gì?” Đường Hoan bị câu hỏi không đầu không đuôi của anh làm giật mình.
“Đường Vãn Tình.”
Hiểu ra ý của anh, ánh mắt Đường Hoan ngập ngừng giây lát, tìm một lí do để lảng tránh câu hỏi.
“Không có ý gì cả, em chỉ là không muốn nhìn thấy bộ dạng phô trương của cô ta nên mới cố ý nói vậy thôi.”
Đoạn Kim Thần thăm dò nhìn vào cô, tựa như có chút nghi ngờ tính chân thực trong lời nói của cô. Thấy anh không tin, Đường Hoan nói tiếp:
“Không lẽ anh thật sự cho rằng câu nói ấy của em có ý gì khác nữa sao?”
Đoạn Kim Thần không trả lời, sau một hồi chăm chú quan sát cô liền di chuyển ánh mắt, thấy anh không tiếp tục truy hỏi, Đường Hoan thầm thở phào trong lòng. Cô bây giờ vẫn chưa thể xác định rõ mối quan hệ giữa Đường Vãn Tình và người đàn ông lạ mặt kia, hơn nữa cũng không biết đứa bé trong bụng cô ta rốt cuộc có phải của Đoạn Lâm Phong hay không, trước khi xác minh rõ ràng mọi chuyện, cô không muốn nói năng bừa bãi, tránh gây phiền phức.
Suốt dọc đường im lặng cho tới trở về biệt thự, Đường Hoan bị Đoạn Kim Thần kéo vào trong phòng.
“Anh làm gì vậy?”
Đường Hoan không ngừng vùng vẫy, không biết anh lại muốn làm gì. Đoạn Kim Thần không lên tiếng mà chỉ nắm lấy cánh tay cô xem xét vết thương trên đó. Đường Hoan muốn đẩy anh ra, lại không cẩn thận vấp chân, cả hai người bổ nhào lên giường, tư thế nam trên nữ giới vô cùng thân mật. Trong nháy mắt, thời gian như ngưng đọng, cả hai người đối mắt nhìn nhau, hơi thở ấm nóng phả vào trong không trung. Đôi mắt sâu xa của Đoạn Kim Thần nhìn thẳng vào trong đôi mắt của Đường Hoan, giữa hai người tựa như có một lực hút cuốn lấy nhau, hai gương mặt ngày càng sát gần nhau hơn.
Hơi thở của anh phả lên mặt cô, nhịp tim của Đường Hoan đập mạnh, thấy khuôn mặt anh tuấn đang tiến lại gần, đến thở cũng chẳng dám thở mạnh. Nhớ tới những chuyện trước đây Đoạn Kim Thần đã từng làm với cô, như một gáo nước lạnh đổ lên đầu, khắp người cảm thấy lạnh lẽo. Tất cả mọi sự nhiệt tình trong nháy mắt như tan biến, khuôn mặt ửng đỏ trong giây lát thăng bằng một gương mặt khác, không chút biểu cảm, dùng tay đẩy anh ra khỏi người cô. Đoạn Kim Thần nhất thời không chuẩn bị trước, Đường Hoan vội vàng bật người khỏi chiếc giường, chỉnh sửa lại quần áo.
Hơi thở ấm áp bị xua tan, nhiệt độ trong căn phòng bỗng hạ dần xuống. Đoạn Kim Thần suy tư nhìn vào cô, giữ lấy hai bả vai cô, lạnh giọng hỏi:
“Em làm vậy là có ý gì? Không muốn ở bên cạnh anh tới vậy sao?”
Cánh tay đặt trên vai cô không ngừng tăng thêm sức lực, Đường Hoan đau đớn nhăn mày, nhưng cô cũng không kháng cự mà chỉ đáp lại lời anh:
“Anh muốn nghĩ sao thì nghĩ.”
Cô không muốn tiếp tục trải qua cảm giác đau khổ ấy nữa, cô đã đủ để nhìn thấy anh rồi. Cô chỉ là một món đồ chơi của anh mà thôi, chơi chán rồi sẽ buông bỏ, dù cho tối anh anh đã giúp cô thì làm sao? Tới cuối cùng trong trái tim anh vẫn chẳng hề có hình bóng của cô.
Cơn sóng dữ như đang cuộn trào trong đôi mắt của Đoạn Kim Thần, Đường Hoan cảm giác như xương vai của cô sắp gãy tới nơi rồi vậy.
“Đường Hoan, em bây giờ là vợ của anh, nếu em dám ở sau lưng anh qua lại với người đàn ông khác, anh đảm bảo, cả đời này em đừng mơ sẽ gặp được bà ngoại của em.” Lạnh lùng buông ra một câu rồi quay người bỏ đi.
Đường Hoan nhìn theo bóng lưng của anh, cắn chặt môi, hai lòng bàn tay đan chặt vào nhau. Tim của cô, sao lại đau tới vậy chứ? Bất lực ngồi trên nền nhà, đầu óc cô rối bời, hai mắt rưng rưng.
Kể từ sau buổi tối ngày hôm đó, Đường Hoan rất hiếm khi nhìn thấy Đoạn Kim Thần, cho dù có gặp, cả hai người cùng vờ như hai người xa lạ, chẳng nói chẳng rằng mà lướt qua nhau. Tất cả người làm trong biệt thự đều cảm nhận được sự thay đổi kỳ lạ giữa hai người, vốn tưởng rằng hai người đã hòa giải với nhau, không ngờ vẫn vẹn nguyên như cũ. Nói cho cùng, tâm trạng của chủ nhân không tốt, người chịu ảnh hưởng nhất vẫn chính là người làm như họ. Còn Đường Hoan cũng chẳng hề cảm thấy có gì khó hiểu, cô đã quá quen với thái độ này của Đoạn Kim Thần, quá để ý tới nó chỉ khiến bản thân càng thêm đau lòng.
Khi màn đêm buông xuống, Đường Hoan sau một ngày làm việc mệt mỏi, muốn được lên giường nằm nghỉ ngơi. Khi vừa bước vào trong phòng, tiếng chuông điện thoại của cô bất ngờ vang lên. Màn hình hiển thị tên của Giang Chí Thịnh, mỉm cười, không chút do dự mà nhận máy đáp:
“Đại Thịnh, muộn như vậy rồi sao còn gọi điện thoại cho em làm gì vậy?”
Giọng nói ôn hòa ấm áp của Giang Chí Thịnh truyền ra từ trong điện thoại.
“Hoan Hoan, ngày mai em có rảnh không? Anh muốn ra ngoài gặp em một chút, ngày kia anh phải ra nước ngoài, chắc khoảng một thời gian nữa mới trở lại.”
“Được thôi…..”
Đường Hoan còn chưa nói hết câu, đột nhiên bị ai đó giật lấy chiếc điện thoại trên tay, cả người cô bị ép sát lên tường, chưa kịp phản ứng, bờ môi đã bất ngờ bị ai đó khóa chặt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.