Đoạn Lâm Phong chau mày, có thể thấy rõ là anh đang không tin lời nói của Đường Vãn Tình, chỉ có điều Đường Vãn Tình là vợ của anh, anh không thể đứng về phía Đoạn Kim Thần được. Đoạn Trấn Nam nhăn chán hỏi Đan Chi Linh: “Những lời Vãn Tình nói là thật sao?” Đan Chi Linh hất mặt, lạnh lùng nói: “Đúng vậy, vợ của con trai anh cũng cao ngạo lắm đấy chứ, từ lâu em đã nói không nên để những loại người thấp kém như vậy bước vào nhà chúng ta rồi, các người lại khăng khăng không nghe, bây giờ thì hay rồi chứ? Mới gả vào không được bao lâu đã gây ra biết bao nhiêu là chuyện.” Chỉ cần nghĩ đến thái độ ban nãy của Đường Hoan đối với bà, lửa giận trong lòng lại lần nữa nổi lên, giọng điệu cáu gắt. Đường Vãn Tình nghe thấy bà nói như vậy, cảm thấy chẳng khác nào đang nói cả hai chị em nhà cô, tuy trong lòng có chút không phục nhưng cũng không dám lên tiếng phản kháng. “Bênh cô sao?” Đoạn Kim Thần liếc mắt nhìn Đường Vãn Tình, giọng nói rùng rợn đến mức đáng sợ, “Cô còn muốn ông ấy bênh cô nữa ư? Cô tưởng rằng cô có thể tùy ý bắt nạt người phụ nữ của tôi như thế đấy à?” Cảm nhận được sự uy hiếp trong lời nói của Đoạn Kim Thần, Đường Vãn Tình sợ hãi, tỏ ra oan ức: “Anh, em….” Lời nói còn chưa được phát ra, ánh mắt lạnh lùng của Đoạn Kim Thần đã khiến cô không dám nói thêm một chữ nào nữa, vội vàng nấp sau lưng Đoạn Lâm Phong. “Đoạn Kim Thần, con đang làm cái gì vậy?” Đoạn Trấn Nam ngồi trên chiếc ghế tựa dài, chứng kiến cảnh tượng trước mắt, máu nóng dần nổi lên. Đoạn Lâm Phong đi tới trước mặt Đoạn Kim Thần, kéo cổ áo anh, có thể thấy rõ vẻ tức giận để lộ ra trên gương mặt điển trai của anh. “Anh làm vậy là có ý gì?” Đoạn Kim Thần hất tay Đoạn Lâm Phong ra khỏi người, mùi sát khí tỏa ra từ trên người anh. Đoạn Kim Thần làm ngơ trước tất cả mọi người, di chuyển về phía Đường Vãn Tình, từ trên cao nhìn xuống cô, anh lạnh lùng nói: “Xem ra cô vẫn không hề biết điều chút nào.” Đường Vãn Tình thật sự sợ hãi, thấy Đoạn Kim Thần đang tiến lại gần về phía cô, hoảng sợ không ngừng lùi bước về phía sau, sự hận thù trong lòng dành cho Đường Hoan lại càng dâng cao hơn. Đều là vì người phụ nữ đó mới khiến cô mất thể diện trước tất cả mọi người như vậy, món nợ này dù sớm hay muộn cô nhất định sẽ phải trả. “Anh…sao anh…” Chưa dứt câu, dưới ánh mắt sắc lạnh của Đoạn Kim Thần, cổ họng Đường Vãn Tinh như mắc nghẹn, một câu cũng chẳng thể nói ra. “Tôi cảnh cáo cô, đây là lần cuối cùng.” Đoạn Kim Thần gằn giọng nói, vẻ mặt lạnh lùng của anh càng khiến Đường Vãn Tình sợ hãi hơn. “Nếu còn có lần sau, cẩn thận với cái mạng của cô.” Đường Vãn Tình đứng sững người, hoảng hốt nhìn anh. Đoạn Trấn Nam ở bên cạnh từ đầu tới cuối đều nghe không vào tai lời nói của anh, tức giận nói: “Cái gì thế này, bây giờ mọc đủ lông đủ cánh nên bắt đầu giở trò khốn nạn ở trước mặt tôi đấy có đúng không?” Đan Chi Linh giễu cợt mỉa mai hùa theo sau: “Có người phụ nữ đấy rồi, nó từ lâu đã chẳng còn biết bố mẹ tên là gì nữa.” “Chuyện lần này đừng tưởng rằng không có phần của bà.” Đoạn Kim Thần lạnh giọng nói, “Là bà đã đưa cô ấy về đây.” Đan Chi Linh sững người, ánh mắt sắc nhọn nhìn thẳng vào anh: “Con nói như vậy là có ý gì? Lẽ nào con cũng muốn đánh cả mẹ nữa sao?” “Đánh bà thì sao?” Hai mắt Đoạn Kim Thần nhìn chằm chằm về phía Đan Chi Linh, giọng điệu rùng rợn khiến ai nấy nghe thấy đều phải rùng mình, “Đừng tưởng rằng làm bề trên là có thể chỉ tay chỉ chân ở trước mặt tôi, vợ tôi không phải người để mấy người bắt nạt.” Vì câu nói này của anh khiến Đan Chi Linh tức tới mức hộc máu não, xám xẩm mặt mũi: “Con…con định làm phản đúng không? Nhà họ Đoàn dạy dỗ con như vậy sao?” Tức chết bà rồi, vì người phụ nữ đó, anh quả nhiên dám ở trước mặt bao người nói bà như vậy, lòng hận thù của bà dành cho Đường Hoan nay lại càng nhiều hơn. “Nhà họ Đoạn?” Anh nhếch môi cười, điệu bộ hờ hững nói: “Bà tưởng rằng tôi thích lắm sao? Sau này nếu các người còn dám tiếp tục động tới cô ấy, tôi đảm bảo sẽ để khiến các người phải ân hận.” “Đoạn Kim Thần, mày bây giờ còn định làm phản đấy à, trong mắt mày rốt cuộc còn có người bố này nữa không? Vì người phụ nữ đó mày muốn trở thành kẻ thù với tất cả mọi người đấy đúng không?” Đoạn Trấn Nam trừng mắt tức giận. Bầu không khí trong căn phòng dần hạ xuống, Đường Vãn Tình thầm mong họ sẽ lại cãi nhau dữ dội hơn nữa. “Bà tưởng rằng tôi để bụng đấy sao?” Đoạn Kim Thần lạnh lùng trả lời, “Đan Chi Linh, tôi tôn trọng bà là bề trên, nhưng bà thật sự không xứng đáng làm bề trên của tôi!” Sắc mặt của Đan Chi Linh thay đổi, sửng sốt: “Mẹ…mẹ có lòng mời nó về nhà dùng bữa cơm sao con lại cho rằng mẹ có ý gì chứ? Bố con ngày ngày mong ngóng con về nhà, con nói như vậy chẳng khác nào nói rằng mẹ là người nhiều chuyện cả.” “Cơm như vậy tôi ăn không nổi, sau này không có sự cho phép của tôi, đừng có tùy ý mà đưa cô ấy về đây.” Vứt lại một câu nói lạnh lùng rồi quay người rời đi, để lại cả đám người vẫn đang hừng hực tức giận ở phía sau. Sau khi Đoạn Kim Thần rời đi, bầu không khí trong phòng dần dần bình yên trở lại, Đường Vãn Tình đi tới bên cạnh Đoạn Lâm Phong khóc lóc than vãn: “Anh rốt cuộc có phải là chồng của em không? Sao có thể đứng nhìn em bị người khác bắt nạt như vậy chứ? Anh không giúp em chút được sao?” Vừa nghĩ đến điều này cô lại thấy tức giận, lần trước khi bị đánh bằng roi, anh cũng chỉ khoanh tay đứng nhìn, tới hôm nay cô bị Đoạn Kim Thần đánh, anh cũng vẫn vậy, rốt cuộc anh ghét cô tới nhường nào? Dẫu sao thì trước đây Đoạn Trấn Nam cũng từng là giám đốc của tập đoàn Đoạn Thị, thủ đoạn tất nhiên cũng không hề thua kém với Đoạn Kim Thần. Hôm nay thấy anh nổi giận như vậy, sau khi bình tĩnh lại cũng nghĩ rằng ở đây chắc chắn đã xảy ra chuyện gì mới khiến Đoạn Kim Thần kích động mạnh tới vậy. Ánh mắt ông nghiệm nghị nhìn vào Đường Vãn Tình, trầm giọng hỏi: “Còn không mau nói ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Toàn thân Đường Vãn Tình run rẩy, bặm môi, ánh mắt e dè nhìn về phía Đan Chi Linh, hy vọng bà có thể giúp cô nói vài lời, chẳng phải chuyện này cũng có phẩn của bà hay sao? Nhưng đáng tiếc rằng mọi chuyện lại chẳng như cô mong đợi, Đan Chi Linh lật mặt, lạnh giọng nói: “Cô không cần phải nhìn tôi như vậy, tôi không biết hai người đã làm gì ở trên tầng cả.” Dứt lời liền quay người bỏ đi. Đường Vãn Tình không ngờ rằng Đan Chi Linh quả nhiên lại lật mặt nhanh tới như vậy, vẻ mặt ngượng ngịu không biết nên làm gì lúc này. Ở một bên khác, Đoạn Kim Thần quay trở về phòng, Đường Hoan cũng đã tỉnh dậy, nhìn thấy anh liền lập tức chạy tới sà vào lòng anh. Vỗ nhẹ lên lưng cô, anh thấp giọng nói: “Chúng ta về nhà nhé!” Đường Hoan gật đầu đồng ý, ở nơi đây, cô cảm thấy xung quanh ngập tràn sự sợ hãi. Đoạn Kim Thần không nói nhiều hơn, sau khi giúp cô đi giày liền bế cô rời khỏi dinh thự nhà họ Đoạn. Kể từ lúc Đường Hoan mắc phải chứng tự kỷ, Đoạn Kim Thần như biến thành một con người khác, ân cần nhẫn nại chăm sóc cô. Anh bón cho Đường Hoan ăn, giúp cô đi giày, giúp cô mặc quần áo, buổi tối còn kể chuyện cho cô nghe, trước đây anh chưa từng một lần làm qua những việc này. Về tới biệt thự cũng là trời bắt đầu sẩm tối, sau khi dùng xong bữa tối, Đoạn Kim Thần đưa Đường Hoan lên tầng đi tắm. Ở trong phòng tắm, Đường Hoan nằm trong chiếc bồn tắm rộng lớn, làn da trắng nõn ửng hồng, khuôn mặt xinh đẹp mang theo một nụ cười trong sáng, đôi mắt trong veo, dáng vẻ ngây thơ đáng yêu. Trông cô chẳng khác nào một đứa trẻ, hai tay không ngừng đập lên mặt nước, nước bắt tung tóe ướt hết sàn nhà, đồng thời cũng làm ướt quần áo của người đàn ông đang giúp cô tắm rửa. Hai tay của Đoạn Kim Thần sờ lên làn da trắng nõn của Đường Hoan, cảm giác mềm mại khiến anh không nỡ thu tay lại. Cơ thể cô như một viên ngọc phát sáng dưới làn nước, mê hoặc lòng người. Khi mới bắt đầu, Đoạn Kim Thần chỉ đơn giản nghĩ rằng muốn giúp cô tắm rửa, nhưng càng về sau, ánh mắt anh dần dần để lộ ra sắc thái của dục vọng ẩn chứa bên trong đó. Nhìn vào bờ môi đỏ của người phụ nữ xinh đẹp ở trước mắt, anh không kiềm chế được mà tiến lại gần về phía cô. Nhiệt độ trong phòng tắm vốn đã cao, lúc này lại truyền tới một làn khí ấm nóng khiến nhiệt độ càng tăng cao hơn. Khuôn mặt của Đường Hoan ửng hồng, khoảng cách giữa hai người ngày càng gần hơn, cảm giác như chỉ muốn hôn cô ngay tức khắc. Đường Hoan bỗng bật cười một tiếng, đưa đôi tay nhỏ xinh của mình sờ lên gương mặt anh, dưới ánh mắt kinh ngạc của Đoạn Kim Thần, cô tựa như một chú chim nhỏ sà tới đặt một nụ hôn lên môi anh. Hành động này của cô khiến ngọn lửa dục vọng trong anh rực cháy, khi định dấn sâu hơn vào nụ hôn ấy, đột nhiên một cú tát nước bắn lên, bộ quần áo trên người anh bỗng trở nên ướt nhẹp. Lí trí đưa Đoạn Kim Thần quay trở lại với thực tại, nhìn vào nụ cười ngây thơ trên khuôn mặt của cô, cuối cùng quyết định không động tay, kìm nén ngọn lửa dục vọng vẫn còn đang cháy rực trong người. Anh bế cô ra khỏi bồn tắm, giúp cô lau khô người rồi đưa cô quay trở lại giường. Anh quay trở lại phòng tắm, mở vòi nước lạnh, cảm giác lạnh tê tái giúp anh vơi bớt phần nào ham muốn của bản thân, phải dùng tới hai tiếng đồng hồ anh mới có thể xua tan đi được nó. Khi Đoạn Kim Thần ra khỏi phòng tắm, Đường Hoan đã ngủ say trên giường rồi. Dáng ngủ của cô vẫn giống như trước đây, hoàn toàn không chút thoải mái, Đoạn Kim Thần đi tới giúp cô đắp lại chăn, làn da mềm mịn của cô chạm vào cánh tay anh. Trong đêm tối, Đoạn Kim Thần đứng ở bên cạnh mép giường, nhìn người phụ nữ đã chìm sâu trong mộng, một tiếng thở dài truyền ra, cuối cùng cũng theo gió mà cuốn bay đi mất. Ngày hôm sau, sau khi dùng xong bữa sáng, Đoạn Kim Thần quyết định đưa Đường Hoan đi tản bộ. Bác sĩ đã dặn dò rằng đưa cô ra ngoài đi tản bộ sẽ có lợi cho bệnh tình của cô. Tiếng cười nói lan truyền khắp bờ biển Ngọc Hồ, tiếng sóng vỗ vào bờ cát trắng, tạo nên một nhịp điệu hòa hợp. Bầu trời xanh thăm thẳm được ngăn cách với làn nước biển xanh biếc, những chú chim hải âu sải cánh bay lượn trong không trung, tất cả tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp, khó có ngòi bút nào có thể vẽ nên được khung cảnh lúc này. Khi tới đây, Đường Hoan dường như cười nhiều hơn so với thường, cô như một đứa trẻ, nắm tay Đoạn Kim Thần nô đùa trên bãi cát. Cô mặc một chiếc váy hai dây dài, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo khoác trắng, gió biển thổi bay mái tóc của cô trong không trung, gương mặt xinh đẹp thu hút rất nhiều ánh nhìn của giới đàn ông. Còn Đoạn Kim Thần mặc trên người một bộ đồ thể thao khỏe khoắn, khác hẳn so với trang phục quần âu giày da mà anh vẫn thường hay mặc, nhưng vẫn chẳng thể làm mất đi vẻ nam tính trên người anh, có không ít phụ nữ nháy mắt đưa tình cùng với anh. Chỉ có điều, đối với anh mà nói tất cả những ánh mắt ấy vẫn chẳng thể bằng ánh mắt của người con gái đang nắm tay anh lúc này đây. Khi cả hai người đang tận hưởng phút giây thư giãn của họ thì bỗng nhiên, Giang Chí Thịnh xuất hiện ngay trước mắt. Giang Chí Thịnh cùng bạn tới đây đi tản bộ, anh vẫn đang cảm thấy phiền vì những chuyện trước đây đã xảy ra với Đường Hoan, do vậy mới tới đây để giải tỏa bớt nỗi lòng, chỉ là không ngờ rằng quả nhiên lại gặp Đường Hoan ở đây. Khoảnh khắc khi anh nhìn thấy cô, đôi mắt anh như phát sáng, nhưng khi thấy hai người họ tay trong tay với nhau, tia sáng ấy dần dần thu lại. Giang Chí Thịnh gượng ép mỉm cười chào hỏi với họ, anh nói: “Hoan Hoan, giám đốc Đoạn, trùng hợp vậy sao?” Khi Đường Hoan nhìn thấy anh, cô ngay lập tức núp tới sau lưng Đoạn Kim Thần. Bộ dạng này của cô khiến Giang Chí Thịnh cảm thấy có chút tổn thương, gượng cười rồi nói: “Hoan Hoan, em sao vậy? Em không biết anh là ai ư?” Dẫu biết rằng cô bây giờ đã trở thành vợ của Đoạn Kim Thần, nhưng anh vẫn luôn cho rằng cô hoàn toàn không hề có tình cảm với Đoạn Kim Thần. “Tôi không thích ai làm phiền tới vợ của tôi, tránh ra.” Đoạn Kim Thần lạnh lùng nói, nắm tay Đường Hoan muốn rời đi. Nhưng Giang Chí Thịnh sao có thể để họ rời đi dễ dàng như vậy được? Anh tiến lên phía trước ngăn họ lại, lên tiếng nói: “Giám đốc Đoạn, có thể gặp được nhau cũng coi như là duyên phận, hơn nữa tôi với cô ấy cũng là bạn tốt của nhau, lẽ nào anh không thể để chúng tôi nói chuyện một chút được sao?” Dứt lời, ánh mắt của anh liền di chuyển sang phía Đường Hoan, nhưng ánh mắt cô nhìn anh giống như họ là hai người xa lạ, chẳng hề quen biết nhau.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]