"Nhìn thấy tình địch trước mắt ra đi, vì sao không thoã mãn?...Chừng anh ta đau khổ, đến đó lúc thỏa mãn?"
Tầm nhìn trước mắt mờ mờ, hàn quang lạnh nhạt, nghe tiếng bước chân rộn ràng của thân nhân Tống Tư Tình. Từ tiếng là hét đến tiếng than khóc bầm ruột.
Tuệ Mẫn Mễ nhìn Lục Nan Hy ngồi yên lặng đến lạ thường, tựa như búp bê sứ yên tĩnh, có vẻ không muốn nói gì cả một ngày, từ lúc được Ưu Tĩnh Tập đưa trở về phòng bệnh thì đã như vậy, cả cơm trước đó muốn ăn, hiện tại cũng không nửa điểm nhìn. Vậy là sao đây?
Buồn cảm cũng ảnh hưởng, lây lan ư? Một bụng tò mò khiến cô không thể chịu nổi nhưng lại không dám hỏi, đến đi đứng cũng không gây tiếng ồn, cẩn thận phòng khi chạm phải vật cản. Nhìn Lục Nan Hy dòm chừng, sau đưa mắt tấm kính mỏng ngăn cách ra bên ngoài, hành lang chưa bao giờ hết tiếng giày nện va chạm sàn.
Lục Nan Hy trong đầu hiện tại, trống rỗng đến mức, bản thân cũng cảm thấy lơ lửng, hoàn toàn không còn trọng lượng nữa, mất hồn. Nếu ai có thể hét vào cô mạnh bạo một chút thì may ra còn có khả năng cô hồn phách nhập trở lại. Hiện tại, cả mọi thứ bị bao vây bởi sự sợ hãi, muốn trốn chạy. Môi khô khốc không muốn mấp máy, đã nguyên một ngày không vào cơ thể ngụm nước nào, thử tự hỏi người khỏe mạnh còn chịu không nổi, sao có thể người yếu ớt có thể?
- Tích Lãng...tôi muốn gặp anh ta....các người...khốn kiếp.....mau đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-thuc-khong-co-dao-ly/3262317/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.