Cô bước trên đường lớn, cảm thấy bản thân thật nhỏ bé, là cô bản lĩnh cũng nhỏ, mới không nhìn ra được bản thân chỉ là con cờ bị xoay vần chuyển thế.
Cô là con người sống trong ký ức, từng hình ảnh như cuốn phim quay chậm trong đầu chiếu về những hình ảnh đẹp mà mẹ cô, bà và ba cô đối tốt. Nhưng đó là thứ cô không muốn nhất, như điên tiết, muốn đập vỡ mọi thứ trước mắt. Cô bất lực, ven đường suy sụp tại chỗ, ngã quỵ xuống, ánh mắt tê dại nhìn ra đường lớn, cứ xe này tới, xe khác đi, cũng như những người cô yêu thương, cứ đi lại rồi đi xa cô, sau đó mất hút.
Đầu tóc cô một búi rối, quần áo xộc xệch bụi bặm, nhưng như vậy, vẫn không ngăn được xinh đẹp, vẫn là một bộ dáng mỹ nhân.
- Mỹ nhân, ngồi đây một mình, khóc lóc thế kia thực sự thảm thương...hay để anh dỗ dành em được không?
Bất ngờ, từ đâu đấy, xuất hiện một tốp 5 người, xăm hình nở rộ trên vai và bắp chân làm cô sợ hãi, mặt mày bặm trợn, khí thế hung tợn. Cô mau chóng co rúm người, mặt mày xanh mét, tay nắm chặt góc áo vò mạnh, nước mắt vẫn cứ rơi, nay mắt mở to, nước mắt rơi càng dữ dội. Thấy tên to nhất ngồi xổm xuống, chồm đến gần, cô liền như chú thỏ tức giận, đứng thẳng người, tay che chéo nhau đặt trên vai bản thân tạo cảm giác an toàn.
- Tôi không quen biết các người.
- Sao khách khí như vậy? Là xa lạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-thuc-khong-co-dao-ly/3262293/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.