Tô Tịch nhìn cách bày trí xung quanh căn phòng đều lấy màu đen làm chủ đạo, quá mức đen tối nhưng thực sự rất mềm mại, trong phòng chỉ vỏn vẹn có một bộ sofa, thảm dưới chân lại lót bằng lông thú mềm mại, người này ắt hẳn rất phá của, rèm cửa sổ từ trần nhà xuống dưới nền gạch bị chủ nhân nơi này mở toan, làm cho khung cảnh bên ngoài lớp Thủy Tinh hiện ra rõ nét, những tia nắng ấm áp cứ thế mà xen vào căn phòng đậu nhẹ lên những ngọn tóc mảnh mai của người ngồi đối diện, nhưng Tô Tịch lại mảy may không hề để ý, không hề nhận ra, vì cô đang bận nhìn ngắm xung quanh.
Kế bên là một cánh cửa, chắc là phòng nghỉ ngơi của vị Tổng giám đốc, kế bên là bàn làm việc và một khung ảnh không biết là của ai vì cô không thấy được mặt ảnh, trên bàn là một chồng giấy tờ cao Ngất Ngưởng.
Cô thầm cảm thán và ngưỡng mộ, vị này không chỉ có chính kiến mà còn rất siêng năng, Nhưng chỉ tiếc lại là một tiểu thụ.
Định thần lại, Cô mới nhìn thấy một người ngồi trên ghế Tổng Giám Đốc, người kia ngồi đối diện chỉ cho cô một bóng lưng, chắc hẳn người này là vị tổng giám đốc huyền bí đó.
" xin chào tổng giám đốc à Không Nhất Tổng" cô nhỏ nhẹ chào hỏi. Nhưng một hồi lâu lại không có người đáp lại, Tô Tịch thầm tưởng tượng cảm thấy cảnh này sao giống trong phim kinh dị ghê, chẳng hạn như bây giờ, cô chào hỏi nhưng Nhất Tổng lại không có động tĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-that-luu-manh/221836/chuong-11.html