Mấy ngày hôm sau, vào một ngày đẹp trời, Tô Tịch đang ở nhà, vắt chân nằm trên sofa xem hài kịch, Tô Tịch đang lúc cười ha hả thì bị Nhất Đằng không biết từ đâu ra thình lình ôm lên phòng.
Quái, giờ này hắn phải ở công ty chứ nhỉ, sao lại ở đây, cũng chưa tới giờ cơm trưa mà.
"sao tự nhiên lại tắt tivi đi chứ, em còn muốn xem mà" Tô Tịch lầu bầu.
"không được" Nhất Đằng vừa ôm cô lên phòng vừa từ chối.
"Tại sao không được chứ, không lẽ anh tiếc tiền điện nước" Tô Tịch la lớn.
Lập tức cô liền thấy hắn đen mặt làm cô bất giác rụt cổ vào trong áo bông, Nhất Đằng nghiến răng nghiến lợi:"Tô Tịch nhiều lúc anh thật rất muốn bóp chết em".
Tô Tịch rụt cổ xuống càng thấp, hận sao không thể chui luôn đầu xuống dưới cho rồi.
Nhất Đằng lại nói:"chúng ta đi đến một nơi".
"ở đâu thế ?" Tô Tịch liền hỏi lại.
" lát nữa em sẽ biết" hắn nói úp úp mở mở làm cô tò mò quá nha.
Hắn mang cô lên phòng rồi tự tay khoác áo cho cô, chưa xong còn lục lọi thứ gì đó trong ngăn bàn rồi cất vào túi mới dắt cô xuống dưới.
" đi đâu thế ?"cô kỳ thật vô cùng tò mò.
"đăng ký kết hôn" hắn mở cửa xe, ung dung cười nói.
"Ai ?" Ai đi đăng ký chứ, Tô Tịch ngạc nhiên hỏi.
" chúng ta" lời nói của Nhất Đằng nhẹ như bay.
" haha quá tức cười" nghe hắn nói thế Tô Tịch liền cười lớn.
" anh không đùa" Nhất Đằng vô cùng kiên nhẫn giải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-that-luu-manh/1109780/chuong-37.html