"Không được làm loạn" hắn giở giọng cảnh cáo, tay kia cũng bị Nhất Đằng nắm lấy.
Cô cảm nhận được hơi thở hắn lúc này là dùng hai từ" khó nhọc " để hình dung.
Tô Tịch suýt nữa bật cười nhìn mặt hắn y như đang ăn ớt vậy, ha ha.
" Vì sao không cho sờ ?" Tô Tịch" điếc không sợ súng " nháy mắt hỏi.
Nhất Đằng im lặng không có trả lời, đột nhiên nắm lấy tay cô dịch xuống phía dưới người, áp nhẹ nhàng bàn tay xuống dưới bụng, còn di chuyển tay cô xoa xoa, nơi đó giờ đã là một dãy núi gồ ghề, núi lửa sắp phun trào làm tay Tô Tịch cũng muốn phỏng theo.
Cô vội rút tay, mắng hắn không đứng đắn, bại hoại, lưu manh.
"Cảm nhận được không, biết vì sao rồi chứ ?" Nhất Đằng thở nhẹ.
Hai má cô đỏ như lửa, hắn dám cho cô chạm vào "chỗ ấy" của hắn, đúng là mặt dày không biết ngượng.
Tô Tịch im lặng cảm thán:"boss, anh sắp hóa thành yêu tinh rồi đấy".
"Nói cẩn thận không thì anh ăn em" hắn nheo mắt nguy hiểm mở miệng.
Lần này Tô Tịch thật sự nằm im thin thít.
Nhất Đằng trên này cảm thấy vô cùng thỏa mãn, hắn nói như vậy chỉ muốn hù dọa cô thôi, nếu cô không có thai thì sẽ hắn đã ăn cô lâu rồi còn đâu, hắn lắc đầu, này trên đời này chắc chỉ có mình cô là dễ lừa nhất thôi, ngốc như thế hắn mới yêu không muốn buông tay, Nhất Đằng nhè nhẹ nâng niu từng lọn tóc của cô rồi thả nhẹ xuống cho nó bay nhẹ trong gió.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-that-luu-manh/1109779/chuong-36.html