"Cạch" cửa nhà vừa đóng lại, Tiểu Anh liền vô lực ngồi sụp xuống sàn mặt gục vào giữa hai đầu gồi, đôi tay tự ôm lấy chính mình vô lực khóc lên.
Cô Khóc đến toàn thân run rẩy.
Chỉ khi ở một mình người ta mới bọc lộ ra sự yếu đuối đến cùng cực của mình, Tiểu Anh chính là như vậy.
Khóc đến kiệt sức, cô mới từ từ đứng dậy, hít sâu bình tâm, tiến vào phòng có Tiểu Bảo đang ngủ, nhìn bé an tĩnh, tâm của Tiểu Anh mới có thể được xoa diệu một ít.
Cúi người Tiểu Anh ôm Tiểu Bảo vào lòng, hôn lên má bé.
Tiểu Bảo đang ngủ bị mẹ lây động cũng thức giấc, tay dụi dụi mắt nhìn mẹ, bé phát hiện hình như mẹ của bé đang rất buồn, bé liền rối rít
"Mẹ làm sao vậy? mẹ đừng buồn" Giọng bé non nớt vang lên, tay nhỏ đặt trên mặt Tiểu Anh
Làm cho Tiểu Anh cảm thấy mấy phần an ủi, nở nụ cười nhẹ nhàng với bé
"Mẹ không sao đâu, chỉ là đột nhiên muốn ôm Tiểu Bảo như vậy thôi"
Tiểu Bảo thật ra cũng đoán ra được mấy phần tại sao mẹ bé buồn, chắc chắn là vì baba ngốc rồi, vậy để bé thay ba an ủi mẹ đi
Đặt nụ lên lên mặt mẹ Tiểu Bảo vùi bào lòng ngực mẹ, ngọt ngào lên tiếng
"Vậy mẹ cứ ôm Tiểu Bảo đi"
Tiểu Anh nghe thấy ôm bé càng thêm chặt, cơ thể bé mềm mại non nớt để thâm tâm cô thả lỏng.
Được mẹ ôm Tiểu Bảo cũng rất thích cứ để mẹ ôm đi, bé còn nhỏ nhưng bé nhất định sẽ có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-tan-nhan-qua-roi/1006835/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.