Ban đêm, Phương Tiểu Anh ngồi ngây ngốc nhìn ra cửa sổ Mấy ngày này Tôn Yên Thần không có về nhà, cả căn biệt thự rộng lớn này cũng chỉ có mình Phương Tiểu Anh ở, làm cô có cảm giác cô đơn lạnh lẽo, nhưng mà anh không về có lẽ sẽ tốt hơn, cô sẽ không phải thêm đau lòng, Nghe tiếng xe truyền tới cô biết chắc chắn là anh về, trong lòng có chút mong chờ, có phải anh nhận ra lỗi của mình rồi không? Nhưng khi anh bước vào hai mắt cô liền mở lớn kinh ngạc, không phải vì anh mà là cái người phía sau anh, Phương Linh Linh cô ta về rồi? Phương Tiểu Anh đã chuẩn bị chào đón ngày này từ lâu rồi chỉ là không ngờ nó lại đến sớm như vậy. Mấy ngày nay không thấy anh chắc chắn chính là đi rước cô ta về. "Chị.." Phương Linh Linh nhìn thấy cô giống như nhìn thấy quỷ sợ hãi nép sát vào lòng của Tôn Yên Thần Phương Tiểu Anh không có phản ứng gì, lãnh đạm nhìn cô ta trong lòng thầm khen khả năng diễn xuất tuyệt đỉnh của cô ta, lúc trước ở Phương Gia cô ta chèn ép cô đủ đường, bày mưu tính kế khiến cô nhập viện trên dưới 7 lần, còn có lần xém mất mạng, cái này Phương Tiểu Anh mới là người phải sợ Phương Linh Linh. Tôn Yên Thân ôm cô ta vuốt vai trấn an "Phương Linh Linh không phải sợ, có anh ở đây anh nhất định sẽ đòi lại công bằng cho em" ánh mắt giết người của anh nhìn qua Phương Tiểu Anh đột nhiên Phương Tiểu Anh lại có cảm giác lo lắng, lại có chuyện gì rồi phải không? "Thần em muốn nghĩ ngơi" như là mệt mõi cô ta dán chặt vào người anh "Được anh đưa em đi nghĩ ngơi" ánh mắt anh ấm áp thâm tình đến nổi khiến Phương Tiểu Anh ngơ ngác ánh mắt đó có lẽ cả đời anh cũng sẽ không cho cô Tôn Yên Thần đem Phương Linh Linh đi lên lầu lúc đi ngang người cô không quên để lại ánh mắt tàn khốc, ham dọa. Ở một góc không ai thấy trên môi Phương Linh Linh có nụ cười xảo quyệt. Sau khi sắp xếp cho Phương Linh Linh xong anh liền đi xuống chạy đến chỗ Phương Tiểu Anh bóp cổ cô, khuôn mặt anh dữ tợn, "Phương Tiểu Anh, cô đúng là con đàn bà độc ác ti tiện" cô đã sớm không nói được gì chỉ có thể trở mắt nhìn anh đôi tay đánh vào tay anh muốn kéo ra, cô sắp thở không được rồi "Thả.... t.. ra" gương mặt cô tái mét tiếng nói đứt quảng Tôn Yên Thần thấy cô như sắp tắt thở tay mới giảm chút lực cũng không có buông ra, bắt đầu nói cho cô rõ vấn đề "Cô đúng là lòng dạ độc ác như lang như sói sau khi Linh Linh đi còn dám cho người cưỡng hiếp, khiến cô ấy không có mặt mũi nào về tìm tôi" "Anh nói.... cái gì vậy... em không hiểu" Tiểu Anh thật sự không hiểu anh nói cái gì, cái gì mà sai khiến, cái gì mà cưỡng hiếp, cô còn không biết cô ta bỏ đi đâu làm sao cho người cưỡng hiếp cô ta, rõ ràng là cô bị vu oan, "Còn ngụy biện" tay anh lại tăng thêm lực Cô thật sự thở không nổi rồi trước mắt đã là một màu đen mơ hồ. Nhìn cô gương mặt từ trắng chuyển sang xanh như sắp ngất xỉu anh mới ném cô ra, Phương Tiểu Anh ngã trên sàn lấy lại được không khí, cô liền tham lam hít thở kết quả khiến cô sặc sụa, kịch liệt ho khan Cô ngước đôi mắt mông lung lên nhìn thẳng vào mắt anh chỉ là không có ai biết cái nhìn này khiến cô tốn bao nhiêu sức lực "Tôn Yên Thần anh cảm thấy em sẽ làm ra những loại chuyện như vậy sao?" Nhìn thấy vào đôi mắt ấy anh thấy được sự bất lực sự thất vọng trong cô nhưng anh cũng sẽ không dao động "Tôi chính là cảm thấy như thế" tiến đến bóp lấy cằm cô anh lãnh khốc mở miệng "Hahaha" đột nhiên Phương Tiểu Anh bật cười khiến Tôn Yên Thần đứng hình vài giây "Cô cười cái gì chứ?" "Tôi cười cho sự ngu dốt của anh cũng cười cho sự ngu dốt của tôi" đường đường là một Tôn Yên Thần cao cao tại thượng thông minh kiệt xuất lại để một người phụ nữ dắt mũi, Phương Tiểu Anh cũng cười cho chính bản thân mình, cười cho sự ngu dốt của bản thân, cười cho sự thất bại của chính mình, cười cho sự cố gắng vô nghĩa ở bên anh, những cái trước đây cô làm đều là vô dụng rồi, bây giờ đến cả một chút tin tưởng cô còn không có được làm sao nói đến tình cảm của anh, cô thật sự quá ngu ngốc. Tiếng cười giòn tan của cô vang lên nhưng trong mắt cô không thấy ý cười, anh bị cô cười đến bực mình khó chịu, buông cô ra đứng lên xoay đi còn không quên bỏ lại một câu "Tôi nhất định sẽ giết chết cô" Phương Tiểu Anh cũng không có sợ hãi, nhìn anh cười mỉm như đang nói "xin mời, cứ tự nhiên" cười ngây dại một lúc không hiểu sao từ cười cô lại chuyển sang khóc lấy tay quẹt nước trên mắt của mình, giọt nước mắt đọng lại trên ngón tay, Phương Tiểu Anh ngơ ngẩn nhìn vào nó vu vơ hỏi, "Lại rơi nước mắt?" "Không đáng, đừng khóc nữa" câu này là cô đang nói với chính mình, mà cô nói được thì làm được nước mắt cứ thể bị cô ngăn không cho rơi, đứng dậy cô trở về phòng, cô còn cái phải chuẩn bị, ly hôn chẳng hạn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]