An Nhiên đang mơ trong mơ cô nhìn thấy mẹ mẹ cô ôm cô khóc nức nở cô đòi đi theo nhưng bà không đồng ý cứ thế chào tạm biệt rồi xoay người rời đi An Nhiên cố đuổi theo cái bóng của bà vừa đi vừa khóc vừa gọi:
_Mẹ! Mẹ ơi chờ con với!
_...
_ Mẹ ơi cho con theo với!
_...
_ Mẹ! con đau, đau lắm mẹ ơi!
Tiếng nghẹn ngào của cô ngày một lớn hơn tới khi bóng bà biến mất cô mới bừng tỉnh dậy, tiếng nức nở vẫn còn
, cô từ từ mở mắt đôi mắt đẹp diễm lệ nhạt nhòa nước mắt, ý thức dần lấy lại cô nhớ cô bị anh cầm gậy đánh lên cánh tay trái do quá đau đớn cô đã ngất lịm đi, mở mắt nhìn bốn phía vẫn căn phòng ấy chỉ là cô đã được cởi trói được đặt nằm trên giường, thiết bị y tế cắm trên người cô, tay trái không cử động được đau đớn...
Nghe tiếng cô nức nở Thím Trương ở gần đó quyét dọn chạy nhanh tới:
_Cô chủ cô tỉnh rồi à, cô dọa tôi chết mất...
An Nhiên quay sang nhìn bà cảm động, sau cùng người lo lắng cho cô vẫn là Thím Trương, giọng cô khàn khàn:
_ Con...
An Nhiên chưa kịp nói hết Thím Trương nhanh tay đưa cô cốc nước ấm rồi nâng cô ngồi dậy để uống, do cánh tay không cử động được lên hơi khó khăn, An Nhiên được đưa dựa vào đầu giường uống từng ngụm nước nhỏ lúc này cô mới thấy cổ họng đỡ khô nhỏ giọng:
_ Cảm ơn.
_ Không có gì là bổn phận của tôi thưa cô chủ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-sai-roi-2/477875/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.