Chương trước
Chương sau

Chương 3150
Anh gật đầu một cái: “Chúng ta đi ăn chút gì trước đi”
Tô Mỹ Chỉ đợi ở một bên đã ngủ gật tận mấy lần, cuổi cùng cũng đợi được lúc mẹ mình ngủ dậy: “Cha ơi, sao cha lại đối xử với mẹ tốt như vậy am Quan Triều Viễn đưa tay nhéo một cái lên cái má phúng phính của cô bé: “Nói cứ như cha đối xử tệ với con lắm vậy”
Bởi vì cha đang ôm mẹ trong ngực rồi nên Tô Mỹ Chỉ chỉ có thể nắm lấy vạt áo sơ mi của Quan Triều Viễn, đi theo anh ra ngoài.
“Cha ơi, nếu gia đình chúng ta cứ mãi như thế.
này thì tốt biết mấy nhỉ. Nếu cậu Nam biết được.
có cha đang chăm sóc cho mẹ con con thì cậu nhất định sẽ rất vui cho mà xem”
Nhắc đến Tô Duy Nam, trong mắt của Quan Triều Viễn thoáng tối đi, rất nhanh sau đó đã được giấu đi bằng một nụ cười Anh đưa một tay ra xoa nhẹ lên tóc của Tô My Chỉ: “Chắc chắn là vậy rồi”
Khi một nhà bốn người vừa ra đến cửa thì Lục Anh Khoa cũng đã chuẩn bị xe xong, lái đến trước mặt bọn họ.
“Đến Cẩm Tú Hồng ăn cơm trước đi”
“Vâng, thưa ông chủ.
Nửa tiếng sau, chiếc xe lái đến trước cửa nhà hàng Cẩm Tú Hồng.
Quan Triều Viễn theo thường lệ gọi mấy món mà Tô Lam thích ăn.
Nhưng lúc anh vừa nói ra tên món ăn thì Tô Lam bỗng nhíu mày.
“Sao thế?”
Tô Lam cầm thực đơn qua nhìn thử: “Hôm nay em muốn đối khẩu vị một chút”
“Ừ, vậy em gọi món theo ý em đi”
Ngón tay Tô Lam nhẹ nhàng chỉ lên các món trong thực đơn, nghiêng đầu nói với phục vụ: “Món thịt kho tàu này đối thành sườn xào chua ngọt, còn món cải thìa này đổi này sợi khoai tây.
ngâm giấm, đĩa thịt gà lớn đổi thành đầu cá chua cay… Ữm, như vậy được rồi”
Quan Triều Viễn nhìn lướt qua thực đơn. Mấy món này thật giống như.
Ánh mắt anh chợt lóe lên, trả thực đơn lại cho phục vụ: “Lấy những món này đi”
Mười phút sau đồ ăn đã được đưa lên, Tô Lam cầm đũa lên và bắt đầu ăn.
Bình thường cô chỉ ăn được nhiều nhất một chén cơm, hôm nay lại ăn tận hai chén liền, phần lớn mấy món ăn trên bàn cũng đều bị cô “quét sạch”.
‘Sau khi ăn xong cô còn hết sức mãn nguyện mà sờ bụng một cái: “Không biết tại sao em lại thấy mấy món hôm nay ăn đặc biệt ngon miệng luôn”
Tô Duy Hưng ở một bên nhìn bộ dạng “hận không thể quét sạch” của mẹ mình thì không khỏi nhíu mày: “Mẹ đẹp Tô Lam ơi, mẹ ăn nhiều như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ ăn thành một người béo, coi chừng đến lúc đó cha không cần mẹ nữa cho coi”
Tô Lam liếc qua Quan Triều Viễn một cái: “Không cần thì không cần, mình ăn no bụng mới là quan trọng nhất”
Trong lúc nói chuyện với con, cô thấy một bàn tay đang đưa về phía mình.
Là Quan Triều Viễn.
Anh cầm khăn giấy nhẹ nhàng lau đi vết dính bên khóe miệng cô: “Sẽ không bao giờ có ngày đó, cho dù em có biến thành bé heo con anh cũng không ghét bỏ em đâu”
Tô Lam xém choáng trước câu nói của anh: Anh mới là heo đó! Cả nhà anh đều là heo!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.