Chương trước
Chương sau

Chương 3149
Tô Lam khẽ cười: “Chẳng phải giáo sư Lục là ứng cử viên sáng giá nhất sao? Hơn nữa cô chú còn thích anh ta như vậy nếu cậu dám thay lúc đó cô chú sẽ ăn tươi nuốt sống người, đi cậu đi Lâm Thúy Vân lắc đầu: “Mình không thèm đâu, vừa đụng tới cái tên đó là đã rước không biết bao nhiêu phiền toái rồi”
Hai người lại nói chuyện phiếm thêm một hồi, Tô Kim cảm thấy hơi mệt, muốn ngủ một lát.
Quan Triều Viễn ở bên cạnh ôm lấy Tô Lam và Tô Mỹ Chỉ.
Lâm Thúy Vân tựa người lên cửa sổ của máy bay, ngây ngốc nhìn ra trời xanh mây trắng bên ngoài cửa sổ, bên tai vẫn còn văng vẳng những lời Tô Lam đã nói với mình lúc nấy.
‘Yêu đương với Lục Mặc Thâm rồi sau đó còn kết hôn?
Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện trong đầu, Lâm Thúy Vân đã không nhịn được mà rùng mình một cái: “Mình không muốn đâu! Cuộc sống độc thân đang sung sướng thế này, việc gì phải kết hôn, mình không muốn!”
Từ thủ đô đến thành phố Ninh Giang mất khoảng ba giờ ngồi máy bay.
Trước khi lên máy bay, Lâm Thúy Vân đã gọi điện cho chú Văn, bảo chú ấy đến đợi sẵn ở bên ngoài sân hạ cánh tư nhân của Quan Triều Viễn.
Ngay khi máy bay vừa đáp xuống đất, Tô Mỹ Chỉ đã tỉnh giấc nhưng Tô Lam vẫn còn năm trong lồng ngực Quan Triều Viễn, ngủ rất say.
Lâm Thúy Vân đi đến, có chút lo lắng nói: “Nam thần, Tô Lam không bị sao chứ?”
Quan Triều Viễn nhíu mày, cũng không yên được: “Để lát nữa xuống máy bay tôi đưa cô ấy đến bệnh viện khám thử xem sao”
“Ừ, cả một tuần rồi tôi chưa về nhà, giờ tôi phải về xem tình hình như thế nào trước đã rồi tôi đến thăm Tô Lam sau nha.”
“Được”
Tô Lam cứ thế dựa vào lồng ngực Quan Triều Viễn ngủ một mạch từ năm giờ chiều thẳng đến bảy giờ tối mới mơ mơ màng màng thức dậy.
Lúc Tô Lam đã tỉnh hẳn thì trời đã tối rồi nhưng cô lại phát hiện mình vẫn còn năm trong ngực của Quan Triều Viễn, cô vừa dụi mắt vừa hỏi: “Bây giờ là mấy giờ rồi?”
Quan Triều Viễn khế động cổ tay: “Bảy giờ tối rồi”
Tô Lam vẫn còn đang trong trạng thái ngây ngốc, rõ ràng là đã quên chuyện mình còn đang giận Quan Triều Viễn, lúc này cô chỉ quan tâm đến việc tại sao cô lại có thể ngủ như vậy được.
Cô nhớ mình đã nói chuyện với Lâm Thúy Vân từ lúc vừa lên máy bay, hình như nửa tiếng sau là đã bắt đầu cảm thấy bưồn ngủ rồi ngủ mãi đến ân giờ này, trong suốt bốn năm tiếng đồng hồ cô.
ngủ thì không hề có dấu hiệu tỉnh lại Tô Lam muốn đứng dậy nhưng có lẽ là do ngủ quá lâu nên chân đã tê rần, còn chưa kịp đứng vững thì hai chân đã mềm nhũn, thiếu chút nữa là quỳ luôn xuống đất Thấy vẻ mặt nhăn nhó xuýt xoa của Tô Lam, Quan Triều Viễn dứt khoát cúi xuống bế cô lên: “Anh đưa em đi bệnh viện khám thử xem có bệnh gì không”
Quan Triều Viễn cũng phát hiện được cơ thế Tô Lam có gì đó không ổn từ lúc cô ấy chơi tàu lượn rồi Dù bây giờ Tô Lam đã tỉnh ngủ nhưng khuôn mặt vấn hiện lên vẻ vô cùng mệt m Tô Lam làm nững bĩu một một cái: “Có thể ăn chút gì đó rồi hãy đi được không? Em thấy hơi đói bụng”
Quan Triều Viễn nhìn cô, trong mắt mang theo ý.
cười: Tới nước này rồi mà vẫn còn biết đói bụng thèm ăn thì chứng tỏ sức khỏe cũng không bị gì quá nghiêm trọng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.