Chương trước
Chương sau

Chương 2872
Anh nói bệnh nhân cần yên tĩnh.
Ý anh là cô ấy cố ý chạy tới làm phiền Tô Lam nghỉ ngơi sao?
Cô ấy cắn chặt môi, quay người, tức giận thở phì phò đi xuống dưới Tô Lam vẫn sốt cao không giảm, năm mê man trên giường một ngày một đêm.
Trong thời gian này cũng không ăn gì cả, duy trì cơ thể bằng cách truyền dịch dinh dưỡng được Tần Tấn Tài mang tới.
Đêm hôm sau, Tô Lam mơ mơ màng màng tỉnh lại thì phát hiện tay mình bị người khác nảm lấy, cảm giác ẩm ướt, nóng hầm hập khiến cô thấy không thoải mái Cô nhíu mày, chậm rãi mở mắt Ở gối bên cạnh, Quan Triều Viễn nằm sấp nửa người mà ngủ thiếp đi.
Gương mặt anh vô cùng tiều tụy, trên cảm đã có lún phún râu, màu xanh nhạt phủ lên mặt anh, vẻ mệt mỏi vô cùng rõ ràng Cô nhíu mày, muốn rút tay ra.
Nhưng cô vừa động, người đàn ông ghé người vào gối đã bị đánh thức.
“Tỉnh rồi?”
Giọng anh trầm thấp, khàn đặc.
Tô Lam rút tay lại, ngẩng đầu nói.
“Sao tôi lại ở đây?”
Quan Triều Viễn sờ trán cô, cảm thấy cơn sốt đã hạ mới đáp lời: “Anh đưa em về đây”
“ừ”
Tô Lam mơ màng lên tiếng, sau đó lại muốn ngã đầu ngủ tiếp.
Quan Triều Viễn tới gần: “Tắm trước xong ăn chút gì rồi hãy ngủ tiếp có được không?”
Lúc anh nói chuyện giọng nói nhỏ nhẹ, rất thân trọng. Cho dù vậy cũng không có cách nào khiến Tô Lam thoát ra khỏi đêm đen đáng sợ đó.
Cô cau mày: “Không muốn”
Lần đầu tiên Quan Triều Viễn kiên nhẫn như vậy: “Lúc trước em vẫn luôn sốt cao, trên người toàn mồ hôi, em muốn ngủ tiếp anh chỉ có thể lau qua đơn giản cho em thôi. Nếu không tắm thì ngủ không ngon đâu. Anh ôm em qua đó..”
Tô Lam thấy Quan Triều Viễn muốn vén chăn lên, cô có chút bất an, vội vàng nói: “Em đói”
Quan Triều Viễn nhìn cô: “Anh cho Lâm Mộc nghỉ hai ngày, em muốn ăn gì anh đi làm”
Tô Lam cúi đầu, không nhìn anh: “Mì sợi”
“Được, anh đi chuẩn bị, em ở chỗ này chờ anh”
Quan Triều Viễn nói xong, nhẹ hôn lên trán cô một c Anh làm hành động này cũng có thể cảm nhận được thân thế cứng đờ của Tô Lam.
Gương mặt Quan Triều Viễn trầm xuống, áy náy trong lòng càng cao hơn.
Quan Triều Viễn vừa rời đi, Tô Lam liền vén chăn lên, rời khỏi giường.
Cô đi chân trần tới phòng tắm.
Thật ra lúc mới vừa tỉnh dậy, chuyện đầu tiên cô nghĩ tới là đi tắm.
Cô không có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng như.
Quan Triều Viễn nhưng cũng là người thích sạch sẽ.
Trên người dính mồ hôi ròng rã hai ngày đã là cực hạn rồi.
Vừa rồi cô nói đói bụng chỉ là tìm cớ để Quan Triều Viễn ra khỏi phòng thôi Bây giờ cô vẫn không có cách nào tâm bình khí hòa tiếp nhận sự đụng chạm của anh.
Lúc Quan Triều Viễn nấu mì sợi xong, anh đấy cửa phòng ngủ lớn ra, phát hiện trên giường đã không có ai. Trong lòng anh hoảng loạn, vội vàng để tô mì sợi xuống bàn, bước nhanh tới ban công.
Anh nhìn trái nhìn phải thì phát hiện trong phòng tâm có đèn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.