Chương 2871
Anh ta hơi tức tối bước vài bước tới cạnh giường, đo nhiệt độ cho Tô Lam, sau đó tiêm cho cô thuốc hạ sốt rồi truyền thêm ít đường glucose.
“Anh hai, trên người chị dâu nhỏ hẳn là còn vết thương khác, để em tranh thủ quay lại bệnh viện lấy thuốc qua đây, anh thay em chăm sóc cho chị dâu nhỏ một chút.”
Dứt lời, Tân Tấn Tài nổi giận đùng đùng xoay người rời đi.
Lục Anh Khoa liếc nhìn Quan Triều Viễn cũng xoay người bước ra ngoài: “Ông chủ, tôi đứng ngay trước cửa, có chuyện gì cứ kêu tôi: Quan Triều Viễn không phản ứng lại với bất cứ ai, ánh mắt âm u kia chỉ gắt gao khóa chặt lên mặt Tô Lam.
Quan Triều Viễn cho cô uống chút thuốc, lúc này thế giới nhỏ của anh đã rơi vào giấc ngủ.
Nhưng mà gương mặt tinh xảo nhỏ nhắn kia vẫn trắng bệch như cũ.
Hơn nữa, dù là lúc ngủ, hàng lông mày vẫn nhíu chặt.
Hàng lông mi dày, rậm thỉnh thoảng run lên nhè nhẹ, bộ dạng cực kỳ bất an.
Nhìn cô thành ra như vầy, trái tim Quan Triều Viễn chỉ cảm thấy như bị ai đó nắm lấy, bóp chặt khiến anh đau tận xương tủy.
Anh vươn tay nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Tô Lam, giọng nói vô cùng áy náy: “Tô Lam…”
Cũng không biết có phải vì nghe thấy giọng nói quen thuộc không mà bàn tay nho nhỏ của Tô Lam chợt run lên như một phản xạ có điều kiện.
Quan Triều Viễn cúi đầu, con người sâu thắm trong nháy mắt lại chìm xuống: cô nhóc của anh đã sợ anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-qua-ba-dao-roi/306321/chuong-2871.html