Chương trước
Chương sau
“Nó cũng sáu tuổi và đang học lớp một?”

Sau khi phát hiện ra việc này, Tô Lam cảm thấy lông tơ của mình đều dựng đứng cả lên: “Ông xã, anh nói xem Khúc Nhất Phàm có phải là con của chị Chỉ Manh và Khúc ảnh đế không Quan Triều Viễn cau màu, nhưng không đưa ra ý kiến gì: “Một người phụ nữ dù có trí nhớ có tệ đến đâu cũng không thể quên được mình đã từng sinh con, đúng không?”

Tô Lam cũng thấy quá kỳ quái, tất nhiên chuyện mang thai cũng không phải chuyện một sớm một chiều.

Mang thai mười tháng, chăm sóc cẩn thận, đứa trẻ vừa mới sinh ra vốn không thể nào rời xa mẹ nó.

Cho dù mới nửa năm đã cai sữa, thì toàn bộ quá trình đó cũng sẽ kéo dài hơn một năm.

Khoảng thời gian dài dằng dặc như vậy, Tống Chỉ Manh không thể nhớ được chút gì sao?

Và còn một tình tiết nữa khiến người ta cảm thấy rất kỳ lạ: Nếu Tống Chỉ Manh thật sự bị mất trí nhớ, tại sao cô ấy chỉ quên mất đoạn ký ức lúc mang thai và sinh con đó?

Tô Lam nhíu mày, suy nghĩ về tính khả thi của việc này: “Anh nói xem chị Chỉ Mạnh có bị mất trí nhớ không?”

“Một thời gian nữa, chị ấy sẽ đến thành phố Ninh Lâm để tham dự một hoạt động kinh doanh, đến lúc đó chúng ta sẽ đến tìm chị ấy nói chuyện, nhân tiện đưa cho chị ấy bức ảnh này để xem chị ấy có thể nhớ được gì không”

“Xem ra cũng chỉ có thể làm như vậy”

Sau khi cả hai ăn xong, bọn họ mang một bụng đầy nghỉ vấn rời khỏi tiệm bánh này.

Ban đầu bọn cô đến đây chỉ để ăn gì đó, nhưng không ngờ lại phát hiện ra một bí mật kinh hoàng như vậy.

Lẽ nào Tống Chỉ Manh thực sự đã sinh con?

Tô Lam vẫn canh cánh trong lòng về chuyện này, ngay cả khi đã ngồi trên xe, cô vẫn không nhịn được mà nghĩ ngợi lung tung: “Ông xã, em thực sự cảm thấy răng Khúc Nhất Phàm rất có thể là con của chị Chỉ Manh! Sau này, vì chị ấy không nhớ ra nên thái độ của Khúc ảnh đế đối với chị ấy mới tồi tệ như vậy.

Rốt cuộc có người đàn ông nào có thể chịu được việc vợ mình ngay cả chuyện có con cũng quên mất?”

Quan Triều Viễn thấy dáng vẻ rối như tơ vò của cô, có chút bất lực nói: “Được rồi, đây là chuyện giữa hai người bọn họ, chúng ta chỉ có trách nhiệm truyền đạt lại. Còn có thể giải quyết hay không thì phải tùy vào bản thân họ.

Em đừng lo lắng chuyện của người khác nữa”

“Chỉ là em có chút tò mò thôi mà!”

“Tò mò như vậy để làm gì? Không biết sự †ò mò có thể giết chết một con mèo sao?”

“Nhưng Tống Chỉ Manh là chị của anh, lẽ nào anh không tò mò chút nào sao?”

“Anh chỉ tò mò đối với em thôi, những người phụ nữ khác đều không có hứng thú”

Lời bày tỏ bất ngờ này khiến trái tim Tô Lam loạn nhịp.

Cô vô thức nhếch khóe miệng: “Anh Quan, trước khi quen biết em, anh là một người rất lạnh lùng ngang ngạnh, coi trời bằng vung!

Nhưng sau khi quen biết anh, tại sao em lại cảm thấy mỗi một câu anh buột miệng nói ra đều là lời tỏ tình vậy? Anh nói thật với em đi, có phải anh nhân lúc em đang mang thai nên lén luyện tập, chuẩn bị ra ngoài lừa các em gái nhỏ đúng không?”

“Lừa một em gái nhỏ này là đủ rồi! Chồng của em rất bận, không có thời gian đi lừa người khác, rốt cuộc đến thời gian phục vụ bà tổ nhỏ như em cũng không đủ nữa”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.