Chương trước
Chương sau
Chỉ mấy từ ngắn gọn như vậy nhưng dường như trong nháy mắt lại dập tắt sự chờ mong của Lâm Thúy Vân.

Đôi mắt vốn ánh lên tia hy vọng lập tức ảm đạm đi.

Toàn thân cô vô lực, không dám tin lui về sau vài bước, đôi môi khe khẽ run rẩy.

Sau khi đau lòng mấy giây, đáy mắt cô ấy lại hiện lên một tia mong đợi, có chút vội vàng.

mở miệng: “Đàn anh, anh không hài lòng với em chỗ nào, em có thể sửa! Em biết, có lúc em có hơi tùy hứng, cũng có chút hấp tấp, nhưng nếu như anh không thích, em có thể sửa…”

Lúc nói những lời này, trong ánh mắt hiện lên tia sáng vụn vỡ.

Sự lo lắng cũng như vẻ thiết tha được cô ấy thể hiện một cách rất tinh tế chỉ qua một vài hành động rất nhỏ.

Viện trưởng Vương đưa tay đẩy cô ra: “Đủ rồi! Một cô gái như cậu không thể có chút tự hiểu mình sao? Cậu không có tự tôn à? Quấn quýt lấy tôi như thế thì thú vị lắm sao!”

Lâm Thúy Vân bị ông ta đẩy lùi về sau hai bước, hụt chân rồi trực tiếp ngã xuống đất.

Cô ngã khuyu trên đất, một hồi cũng không đứng lên.

Đầu cúi xuống, bóng lưng có vẻ tuyệt vọng mà bi thương, chỉ một lát sau liền có những giọt nước mắt nóng hổi chảy từ trong hốc mắt, rơi xuống mu bàn tay, nhưng cũng đồng thời đập vào trong lòng những người đang xem ớ bên cạnh.

Ngay cả viện trưởng Vương ở kế bên cũng vô cùng kinh ngạc, lúc nãy vốn dĩ ông để Lâm Thúy Vân lên biểu diễn cũng chỉ là tiện miệng mà thôi.

Ông thật sự không ngờ kỹ thuật diễn của Lâm Thúy Vân lại vững chắc như thế.

“Thúy Vân, cậu tuyệt lắm!”

Tô Lam là người đầu tiên đứng dậy vỗ tay cho cô ấy.

Cô vẫn luôn biết kỹ năng của Lâm Thúy ‘Vân không tệ nhưng đây là lần đầu tiên cô chân chính biết được cô ấy thuần thục như thế, biểu diễn không chê vào đâu được.

Đây căn bản không giống thực lực mà một học viên khoa biển diễn còn chưa tốt nghiệp có thể có được.

Nếu sau này Lâm Thúy Vân có thể nhận được một kịch bản tốt thì con đường diễn xuất của cô ấy tuyệt đối rất có triến vọng!

Trong lúc nhất thời, những bạn học khác trong lớp cũng bị màn diễn xuất thực lực tuyệt đối kia của Lâm Thúy Vân thuyết phục.

“Lâm Thúy Vân, cậu diễn tuyệt lắm!”

“Quả thực là nữ thần!”

Ngay cả viện trưởng Vương ở bên cạnh cũng không nhịn được gật đầu cười theo: “Lâm Thúy Vân, diễn xuất của em rất xuất sắc.”

Lúc này Lâm Thúy Vân mới thu lại cảm xúc rồi đứng dậy.

Cô ấy ngẩng đầu lau đi nước mắt trên mặt, nụ cười vô cùng sáng lạn: “Cảm ơn sự khích lệ của viện trưởng Vương, hy vọng bài bảo vệ tháng sau ngài có thể ra tay đánh khẽ”

Viện trưởng Vương mỉm cười: “Con người của tôi có tiếng là công chính nghiêm minh, sẽ không thiên vị”

Lúc Lâm Thúy Vân đi xuống bục giảng thì bị Tô Lam kéo tay lại: “Thúy Vân, cậu đỉnh lắm”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.