Nhưng nụ cười vui vẻ của Quan Kim Kỳ cũng không khiến cho Quan Danh Sơn bật cười.
Sau đó, Quan Danh Sơn nghiêm mặt nói: "Ăn cơm trước!"
Nói xong bèn cầm đũa lên.
Lúc này, Lục Trang Đài lườm nguýt Quan Danh Sơn một cái, cũng dứt khoát cầm đũa lên nói châm chọc: "Có lời gì cứ nói, vòng vo cái gì chứ."
Quan Danh Sơn cúi đầu ăn cơm, cũng không nhìn Lục Trang Đài lấy một cái, nhất thời bầu không khí trên bàn cơm có chút bế tắc.
Tô Lam ngồi ở đó, cúi đầu đút cho Xuân Xuân ở trong lòng ăn cơm, cũng không nhiều lời, vốn dĩ cũng đã vậy, cô không nói lời nào có lẽ còn đỡ một chút, nói chuyện không chừng sẽ khiến Lục Trang Đài bất mãn.
Thấy vậy, Quan Kim Kỳ có chút không chịu nổi, bĩu môi nói: "Thế này là thế nào? Từ bao giờ người một nhà chúng ta lại trở nên như vậy rồi?"
Lúc này, lông mày của Quan Triều Viễn cũng nhíu lại.
Mẹ Trần ở bên cạnh là người giúp việc lâu năm của nhà họ Quan, thấy bầu không khí không bình thường bèn vội tới trước cười theo: "Ông chủ, bà chủ, hai người nếm thử xem tay nghề nấu nướng của tôi có phải vẫn là hương vị cũ đúng không, có mấy món là tôi học làm theo trên tivi đó."
Lục Trang Đài ăn một miếng rồi nói: "Cũng đã lâu ngày tôi không ăn đồ ăn do bà làm rồi."
Mẹ Trần vội vàng nói: "Bà chủ, nếu bà thích ăn thì tôi sẽ làm rồi đưa đến chỗ của cô chủ."
"Không cần, bây giờ bà đã có chủ mới, nếu còn làm việc cho chủ cũ là tôi đây thì khó tránh sẽ khiến cho chủ mới không hài lòng." Lục Trang Đài nói châm chọc.
Nghe thấy lời này, mẹ Trần sợ đến nỗi không dám nói tiếp nữa.
Tô Lam ngước mắt liếc nhìn Lục Trang Đài một cái, lời này là nói cho cô nghe đấy à, bây giờ cô chính là chủ mới của mẹ Trần.
Lúc này, Quan Danh Sơn mới lên tiếng: "Chủ cái gì mà chủ, mẹ Trần ở nhà chúng ta đã nhiều năm, cũng giống như người nhà của chúng ta vậy!"
Lúc này, mẹ Trần mới đỡ lúng túng hơn, vội vàng cười một tiếng rồi chạy vào phòng bếp làm việc.
"Hừ, tôi có nói gì làm gì ông cũng chưa từng vừa ý bao giờ." Lục Trang Đài lầu bầu một câu.
Lần này Quan Danh Sơn lại không nói gì, cúi đầu ăn cơm tiếp, sau đó cũng không nói thêm lời nào nữa.
Trong lòng Tô Lam cảm thấy hơi lạ, đổi lại là trước đây chắc chắn hai người già này sẽ cãi nhau ầm ĩ, lần này rõ ràng Quan Danh Sơn đã yếu thế hơn, cũng không phải là yếu thế, mà là không chấp nhặt với Lục Trang Đài.
Nhất thời, bầu không khí trên bàn cơm có chút im lìm, Quan Triều Viễn và Quan Kim Kỳ nói chuyện phiếm vài câu, sau đó lại nói mấy câu về chuyện công việc với Hoắc Lâm Khải, còn cả Minh An dễ thương nói vài lời đáng yêu, bữa cơm này mới miễn cưỡng trôi qua.
Quan Danh Sơn dùng khăn giấy lau miệng trước, sau đó gấp khăn giấy lại, đặt ở trên mặt bàn, tiếp đó ngón tay luôn đè ở trên tờ giấy ăn kia, nhìn ra được hình như ông ấy có chút căng thẳng không rõ.
Lúc này, tất cả mọi người đều đã ăn xong.
Quan Kim Kỳ mỉm cười ngẩng đầu nói với Quan Danh Sơn: "Ba, chẳng phải ba nói có chuyện quan trọng muốn tuyên bố hay sao? Rốt cuộc là chuyện gì vậy, liên quan tới ai, có phải là có tin tốt cực lớn gì không?"
Quan Danh Sơn ngập ngừng một lát mới trịnh trọng nói: "Đối với ba và mẹ con mà nói thì chắc là một chuyện tốt, đối với con và anh con thì chưa chắc."
Hai câu nói của Quan Danh Sơn đã khiến tất cả mọi người mơ màng, mọi người đưa mắt nhìn nhau.
"Có gì thì nói luôn đi, tôi chỉ thấy phiền ông có rắm còn không mau thả, cứ nhất quyết phải làm nhiều trò như vậy!" Lúc này Lục Trang Đài không nhịn được mà nói.
Lời của Lục Trang Đài khiến cho sắc mặt của Quan Danh Sơn sa sầm, trông như không thể nhịn được nữa.
Dường như Tô Lam đã biết rõ chắc hẳn là Quan Danh Sơn có chuyện quan trọng muốn tuyên bố, nếu không ngoài dự đoán thì chắc là chuyện giữa ông ấy và Lục Trang Đài, sẽ là chuyện gì đây? Trong lòng Tô Lam có một loại dự cảm chẳng lành.
Tô Lam ngẩng đầu đón lấy ánh mắt của Quan Triều Viễn, Quan Triều Viễn cau mày, dáng vẻ không biết nguyên do.
Trên bàn im lặng khoảng năm giây, Quan Danh Sơn chợt nghiêm túc nhìn Lục Trang Đài và nói: "Lục Trang Đài, chúng ta cùng nhau ăn cơm hơn ba mươi năm, cũng gần như là cãi nhau hơn ba mươi năm, bây giờ tôi và bà cũng đã từng tuổi này, chẳng những quan hệ không dịu đi, trái lại còn gay gắt hơn trước đây, gần như mỗi lần gặp nhau đều cãi nhau, tôi đã chán lắm rồi."
Nghe thấy lời này, đương nhiên Lục Trang Đài sẽ không yếu thế, trực tiếp ngắt lời Quan Danh Sơn: "Ông chán, còn tôi không chán chắc? Quan Danh Sơn, tôi cho ông biết, lúc đầu tôi lấy ông chính là một sai lầm!"
"Nếu đã là một sai lầm, vậy thì bây giờ chúng ta sửa chữa đi!" Quan Danh Sơn lập tức nói.
Nghe vậy, Lục Trang Đài mới nhìn thẳng vào Quan Danh Sơn, sau khi sửng sốt mấy giây mới đột nhiên hỏi: "Quan Danh Sơn, lời này của ông là có ý gì?"
"Chúng ta ly hôn đi, như vậy đều tốt cho tôi và bà." Quan Danh Sơn thở dài một hơi rồi mới nói.
Những người đang ngồi đây nghe thấy lời này thì đều ngạc nhiên nhìn Quan Danh Sơn, không rõ tại sao ông ấy lại đột nhiên nói ra lời như vậy.
"Ha..." Lục Trang Đài nghe vậy thì cười lạnh một tiếng, ngạc nhiên đến mức nói không nên lời, hiển nhiên là chưa chuẩn bị chút tinh thần nào, không hề ngờ rằng Quan Danh Sơn lại đề nghị ly hôn với bà ấy, giờ phút này, trên mặt bà ấy đỏ một mảng, trắng một mảng, có thể nói là mất hết mặt mũi ở trước mặt các con.
"Quan Danh Sơn, ông làm cho rõ đi, tôi còn chưa đề nghị ly hôn với ông, ông lại đề nghị ly hôn với tôi. Đúng, trước đây ông là quan lớn của tỉnh, ông ở tít trên cao, có danh tiếng có địa vị, nhưng ông cũng không nghĩ xem bao nhiêu năm nay trong nhà chẳng phải vẫn là do tôi lo liệu hay sao? Tôi một tay sáng lập nên Thịnh Thế, mười năm nay dưới sự quản lý của Triều Viễn, Thịnh Thế đã trở thành một tập đoàn lớn, đây đều là công lao của tôi và con trai, ông từng giúp chuyện gì chưa? Bây giờ ông được sống cuộc sống không giàu sang thì cũng cao quý, còn không phải là dựa vào tôi và con trai tôi? Lúc này ông còn có mặt mũi mà đề nghị ly hôn với tôi, tôi cho ông biết, rời khỏi tôi, ông cũng chỉ còn lại chút tiền lương hưu đáng thương đó thôi, cũng đủ cho ông ăn cơm đấy, hừ!" Lục Trang Đài khoanh hai tay trước ngực, hừ lạnh một tiếng, lườm Quan Danh Sơn một cái bằng ánh mắt cực kỳ khinh thường.
Thấy vậy, Tô Lam vội vàng để mẹ Trần dẫn Minh An và Xuân Xuân đi, sợ sẽ làm trẻ con sợ, cũng sợ những lời không hay mà người lớn nói sẽ ảnh hưởng đến Minh An.
Lúc này, Quan Triều Viễn đột nhiên hỏi Quan Danh Sơn: "Ba, đây chính là chuyện quan trọng mà ba muốn tuyên bố với chúng con à?"
"Đúng thế." Quan Danh Sơn khẽ gật đầu.
Nghe thấy lời này, Quan Triều Viễn có chút không chịu nổi, giọng điệu cũng không nhịn được mà cất cao: "Ba, ba đã sắp sáu mươi rồi, sao vẫn còn có loại ý nghĩ chia rẽ gia đình như vậy? Ba và mẹ đã cãi nhau cả một đời, nhưng chẳng phải là đời này cũng sắp qua rồi hay sao?"
"Đúng vậy, ba à, ba và mẹ đã từng tuổi này rồi, còn ly hôn cái gì chứ? Vả lại nếu như hai người ly hôn, con và anh con phải giải quyết thế nào đây?" Quan Kim Kỳ cũng lựa lời khuyên bảo.
Lúc này, Tô Lam đang ngồi trên ghế lại thầm nói trong lòng.
Tại sao Quan Danh Sơn lại đột nhiên đề nghị ly hôn với Lục Trang Đài? Là nguyên nhân nào thúc đẩy ông ấy làm như vậy? Xem ra không phải ông ấy nói chơi, mà chắc hẳn đã suy nghĩ cặn kẽ. Hơn nữa ông ấy và Lục Trang Đài cũng đã sống với nhau cả đời, còn có một đứa con trai một đứa con gái, đã là người làm ông rồi, chẳng lẽ...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]