"Ban đầu tôi còn tưởng cô gả cho người đàn ông như Quan Triều Viễn sẽ rất hạnh phúc, không ngờ cô ở nhà họ Quan lại khó khăn thế." Đột nhiên, sau lưng vang lên vài câu nói.
Tô Lam đột nhiên nghe thấy Hoắc Lâm Khải nói vậy, cô cau mày rồi quay lại hỏi Hoắc Lâm Khải: "Anh có ý gì?"
Cho dù là ý gì, Tô Lam cảm giác Hoắc Lâm Khải không có ý gì tốt.
Hoắc Lâm Khải lại nhìn Tô Lam nói: "Tôi không có ý gì, chỉ là chuyện nào ra chuyện đó, bất bình thay cô thôi."
Tô Lam nghe vậy cười lạnh: "Hoắc Lâm Khải, chuyện của tôi không cần anh lo, anh lo cho chính mình đi!"
Giọng Tô Lam không hề thân thiện, vì từ khi bắt đầu gặp lại, cô đã không có ấn tượng tốt với Hoắc Lâm Khải.
Hoắc Lâm Khải quay đầu nhìn cửa nhà bếp, thấy mẹ Trần chưa quay lại, to gan nói: "Người thật sự làm chủ ở nhà họ Quan là Lục Trang Đài, bây giờ cô và bà ấy không hợp, cô rất khó có chỗ đứng ở nhà này."
Tô Lam lại cười lạnh: "Người tôi gả là Quan Triều Viễn, không phải Lục Trang Đài, tôi chỉ cần có chỗ đứng trong gia đình nhỏ của mình là được, còn nhà họ Quan có ra sao thì tôi không quan tâm!"
Hoắc Lâm Khải lại nhìn Tô Lam bằng ánh mắt không tin tưởng: "Tôi không tin cô ban đầu chọn Quan Triều Viễn không phải vì tiền."
Tô Lam khinh thường nói: "Anh nghĩ tôi giống anh chắc? Vì tiền mà bán đứng tình cảm của mình, tôi và anh không phải người chung đường!"
Lời này khiến Hoắc Lâm Khải kích động: "Tô Lam, đừng tự cho mình thanh cao, nếu như ban đầu đổi vị trí, là Quan Triều Viễn nhìn trúnh cô, cô cũng sẽ không do dự chia tay với tôi, lao vào vòng tay của Quan Triều Viễn!"
Tô Lam thấy mắc Hoắc Lâm Khải đỏ lên thì biết mình nói đúng, Hoắc Lâm Khải ban đầu nhìn trúng địa vị và tiền tài của nhà họ Quan mới ở bên Quan Kim Kỳ.
"Đừng dùng suy nghĩ của mình để đánh giá người khác, tục ngữ nói rất hay, đạo bất đồng bất tương vi mưu!" Tô Lam đặt bát cơm mới bới vào tay Hoắc Lâm Khải.
Lúc này, Hoắc Lâm Khải định nói gì đó, nhưng có người đi vào: "Tô Lam, bới cơm xong chưa? Mẹ đã đến rồi!"
Hoắc Lâm Khải thấy Quan Triều Viễn đột nhiên đi vào thì lo lắng, Tô Lam cũng sững người!
Lúc này, Quan Triều Viễn dường như phát hiện ánh mắt của họ không đúng nên nhìn họ hỏi: "Hai người..."
"Ồ, ban nãy Lâm Khải không cẩn thận làm đổ cơm, anh ta rất lo lắng, em nói không sao, anh ta ở nhà mình vẫn chưa quen lắm." Tô Lam vội nói.
Tuy cô và Hoắc Lâm Khải đã qua rồi nhưng cô cũng không muốn để Quan Triều Viễn biết, vì bây giờ Hoắc Lâm Khải là em rể của anh, chắc là trong lòng vẫn sẽ khó chịu, cô không muốn Quan Triều Viễn phiền lòng.
"Đúng, em... Em ngốc quá, cái gì cũng không làm tốt." Hoắc Lâm Khải rất biết diễn, mặt tự trách.
Tô Lam nhìn thấy càng khinh thường anh ta hơn.
Quan Triều Viễn nghe vậy, bất giác cười, giơ tay vỗ vai Hoắc Lâm Khải: "Xem ra sau này phải mời chú đến nhà anh ăn thường xuyên mới được."
"Cảm ơn anh." Hoắc Lâm Khải biết ai có thể đắc tội, ai không thể, rất cung kính với Quan Triều Viễn.
"Được rồi, mau đi ăn cơm đi, ba mẹ giục rồi." Quan Triều Viễn nói.
"Được." Tô Lam gật đầu, rồi tiếp tục bới cơm nhưng lại không tập trung, cô không biết lời ban nãy Hoắc Lâm Khải nói có ý gì, nhưng có một điểm cô phải nhớ, đó là sau này tránh xa anh ta một chút, không thể có liên quan gì với anh ta được.
Bới cơm xong, Tô Lam thở một hơi mới đi ra khỏi nhà bếp, dù sao cô và Lục Trang Đài đã không gặp hơn một tháng, tuy rằng cô không sợ bà ấy, nhưng lòng vẫn căng thẳng, cô không hy vọng xảy ra chuyện gì không vui.
Tô Lam bước vào phòng khách, nhìn thấy Lục Trang Đài đưa túi cho mẹ Trần bên cạnh, rồi vừa nói vừa cười ngồi bên trái Quan Danh Sơn: "Hazz, hôm nay kém may mắn, chơi tám ván thua hết mấy vạn, chưa bao giờ thua nhiều vậy!"
Lúc này, Hoắc Lâm Khải bên cạnh cười nói: "Mẹ, đánh bài có ăn có thua, ngày mai nhất định mẹ sẽ ăn hết!"
"Có con là khéo nói!" Lục Trang Đài chỉ Hoắc Lâm Khải nói, trong mắt toàn là sự khen ngợi.
Tô Lam thấy vậy hơi lo lắng, bây giờ Hoắc Lâm Khải ôm chặt cái cây lớn là Lục Trang Đài, cung phụng Lục Trang Đài mỗi ngày, mục tiêu rất rõ ràng, xem ra cô phải nhắc nhở Quan Triều Viễn cẩn thận anh ta, nhưng lại không biết nói làm sao, sợ Quan Triều Viễn sinh nghi.
Lúc này, mọi người đều vào chỗ, Quan Triều Viễn vội kéo tay Tô Lam, ánh mắt nhìn cô chăm chú, ra hiệu cô ngồi xuống.
Tô Lam đương nhiên cảm nhận được sự quan tâm của Quan Triều Viễn cũng nhìn ra được an ủi và cổ vũ trong mắt anh, xem ra anh nhìn ra căng thẳng của mình khi gặp Lục Trang Đài.
Tô Lam và Quan Triều Viễn ngồi vào vị trí của mình, Tô Lam ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt sắc lẹm của Lục Trang Đài.
Lục Trang Đài ngẩng cằm nhìn mình, Tô Lam rất ghét ánh mắt dò xét mình, nhưng dù sao bà ấy cũng là người lớn, hôm nay lại là giao thừa, cô không thể vì cảm xúc của mình mà lơ là người khác.
Lúc này, Quan Danh Sơn lên tiếng: "Hôm nay là giao thừa, nhà chúng ta lâu rồi chưa ngồi cùng nhau, cho dù trong chúng ta có người không thể hoà hợp với nhau, ba cũng hy vọng sau này gặp lại có thể khách sáo một chút, đừng giống như kẻ thù gặp nhau!"
"Ông nội, nhà mình ai và ai có thù với nhau ạ?" Lúc này, Minh An ngồi trên ghế ngây thơ hỏi.
"Minh An, đừng nói bậy!" Tô Lam vội ngăn Minh An.
Thấy ánh mắt tránh mắng của ma mi, Minh An tủi thân cúi đầu: "Ò."
Tô Lam biết Quan Danh Sơn nói mình và Lục Trang Đài, cô rất tôn trọng người ba chồng này, hơn nữa, Lục Trang Đài cũng là người lớn, sau này cũng phải gặp măt, hơn nữa bà ấy cũng là mẹ của chồng mình.
Vì thế, giây sau, Tô Lam chủ động gọi Lục Trang Đài một tiếng: "Mẹ!"
"Ừm." Lục Trang Đài kéo dài giọng, hừ một tiếng từ mũi ra.
Nhưng đối với Tô Lam thì đây đã là thái độ tốt nhất rồi, ít nhất không có nói chuyện ác ý với mình.
Lúc này, Quan Danh Sơn lại nói: "Ăn xơm đi, ăn xong rồi, ba có chuyện quan trọng muốn tuyên bố!"
Mọi người nghe vậy, nhìn sắc mặt Quan Danh Sơn rất nghiêm túc, không kìm được mà nghi ngờ.
"Ba, ba có chuyện gì quan trọng muốn tuyên bố vậy? Chi bằng bây giờ nói ra luôn đi, tránh cho bọn con tò mò." Quan Kim Kỳ cười nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]