Giữa trưa hôm nay, Tô Lam tranh thủ thời gian nghỉ trưa tới bệnh viện, thăm Quan Danh Sơn với mẹ một chút.
Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh ra, trên giường bệnh trống không, mẹ cũng không ở trong phòng bệnh, chỉ trông thấy hộ lý đang sửa sang lại quần áo.
“Cô Quan, cô tới rồi à?” Nữ hộ lý trẻ tuổi nhìn thấy Tô Lam, nhanh chóng nhiệt tình chào hỏi.
“Sao ba chồng với mẹ tôi đều không có ở trong phòng bệnh?” Tô Lam thắc mắc hỏi.
Hộ lý nhanh chóng trả lời: “Mẹ của cô đã đẩy ba chồng cô đến công viên đối diện bệnh viện phơi nắng rồi ạ.”
Nghe thấy lời này, Tô Lam liếc mắt nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, mặt trời hôm nay đúng là rất ấm áp, bèn cười nói với hộ lý: “Vậy tôi đi tìm bọn họ.”
“Vâng.” Hộ lý khẽ gật đầu.
Tô Lam ra khỏi bệnh viện, sau đó đi đến công viên đối diện, công viên đối diện bệnh viện rất lớn, có một cái hồ nhân tạo rất lớn, cây cối san sát, cầu nhỏ nước chảy, phong cảnh rất đẹp, quả là một nơi rất thích hợp để tản bộ và phơi nắng.
Tìm hồi lâu, Tô Lam vừa chuyển mắt, bỗng nhiên nhìn thấy Quan Danh Sơn và mẹ ở trước băng ghế dài ở bên hồ.
Quan Danh Sơn ngồi trên xe lăn, còn mẹ thì ngồi ở trên băng ghế, khoảng cách giữa hai người rất gần, gần như là ngồi sóng vai, đều quay ra mặt hồ, nhìn dáng vẻ hẳn là đang nói chuyện.
Sau khi phát hiện ra bọn họ, Tô Lam liền mừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-qua-ba-dao-roi-2/2648761/chuong-498.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.