Nghe vậy, Tô Lam đúng là dở khóc dở cười, đẩy anh một cái nói: “Sao anh không biết xấu hổ chút nào hết vậy hả!”
Cô biết anh đang cố ý nói đùa, đang lúc quan trọng như vậy, anh lại còn có thể mở miệng nói đùa được, có thể thấy anh rõ là người hài hước vui tính, bản mặt lạnh ngày thường chỉ là đội lốt mà thôi.
“Bởi vì da mặt anh dày!” Quan Triều Viễn cười he he, lộ ra hàm răng trắng tinh.
Đối với người đàn ông này, Tô Lam quả thật là bó tay hết cách, bạn càng bắt anh phải tém tém lại, anh sẽ càng làm càn.
Tô Lam bất đắc dĩ rồi lại không chấp nhặt mà nói một câu: “Gặp phải loại người da mặt còn dày hơn tường thành như anh thật đúng là hết cách mà.”
Nghe thấy lời này, Quan Triều Viễn lại càng thêm không kiêng nể gì...
Sáng sớm hôm sau, Quan Triều Viễn đi công tác, Tô Lam vẫn còn nằm ở trên giường ngủ bù thêm một giờ mới dậy.
Sau khi rửa mặt xong, cô liền xuống lầu chuẩn bị đi làm.
Lúc này, mẹ Trần đã ra cửa đi mua đồ ăn, Xuân Xuân còn đang ngủ, chị Hồng thấy Tô Lam xuống lầu, bèn nhanh chóng nói: “Cô chủ, trước khi cậu chủ ra cửa có dặn đặt bữa sáng ở bình giữ nhiệt cho em, chị đi lấy giúp em nhé.”
“Không cần đâu ạ, em tự đi lấy là được rồi.” Tô Lam cười, sau đó xoay người đi vào phòng bếp.
Mở bình giữ nhiệt ra, bên trong có đặt một bát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-qua-ba-dao-roi-2/2648760/chuong-497.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.