"Vì thế không thể đắc tội với người như cậu, nếu không thì không thoát được." Tô Lam đùa.
"Biết thì tốt, cho nên sau này đừng đắc tội tớ." Kiều Tâm cười nói.
Hai người đang nói chuyện, chỉ nghe thấy quản lý cửa hàng trong cửa hàng ban nãy gọi Hồ Mỹ Ngọc ra cửa rồi bắt đầu dạy dỗ.
"Cô ơi, cửa hàng chúng ta là cửa hàng bán sản phẩm thương hiệu thế giới có biết không? Cô đến đây làm không phải vì lương ở đây cao hơn nơi khác à, sao cô có thể đối xử với khách như vậy? Tự dưng đắc tội với một người khách!" Không ở trước mặt khách hàng, quản lý cửa hàng chua ngoa nghiêm khắc khác xa với dáng vẻ nhiệt tình chu đáo ban nãy.
Hồ Mỹ Ngọc uất ức giải thích: "Quản lý, bọn họ chỉ đến để xem thôi, sẽ không mua loại giày hơn tám ngàn của chúng ta đâu."
Lúc này, quản lý cửa hàng nổi giận: "Cô nghĩ tôi mù chắc, chiếc túi của người phụ nữ thử giày ban nãy hơn mấy vạn, chiếc nhẫn trên tay ít nhất cũng hơn trăm vạn, vừa nhìn đã biết là người có tiền, người ta còn để ý đến loại giày hơn tám ngàn chắc? Khi đó bọn họ vừa thấy đôi giày đó mắt đã sáng lên, nếu như không phải nhìn thấy cô thì chắc chắn đã mua rồi, còn không chỉ mua một đôi nữa!"
Hồ Mỹ Ngọc nghe vậy cúi đầu không nói nữa.
Quản lý cửa hàng nổi giận xong thì trợn mắt nhìn Hồ Mỹ Ngọc: "Cô tự kiểm điểm lại đi, còn lần sau thì cút cho tôi!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-qua-ba-dao-roi-2/2648751/chuong-493.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.