🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Quan Triều Viễn trả lời: “Ba và mẹ anh cãi nhau, hơn nữa còn rất dữ dội, đã nhắc đến chuyện ly hôn rồi.”

Nghe nói như thế, Tô Lam ngạc nhiên hỏi: “Nghiêm trọng như vậy à?”

“Thật ra tình cảm bọn họ đã sớm xảy ra vấn đề rồi, bây giờ chỉ duy trì hôn nhân bằng mặt không bằng lòng thôi.”

Tô Lam ngồi trên giường, do dự một lát hỏi: “Vậy ba và mẹ anh nếu ly hôn thật, anh ở với ai?”

Nghe vậy, Quan Triều Viễn không nhịn cười được: “Anh đã trưởng thành rồi có được không? Cũng không phải đứa trẻ ba tuổi, nhất định phải chọn một người ở cùng. Hơn nữa bọn họ đều có cuộc sống của mình, có bạn bè của mình, cũng sẽ không sống chung với anh. Chỉ có hơi phiền lòng thôi.”

“Được rồi, đừng nói những chuyện phiền lòng này nữa, không phải anh nói có một tin tốt sao?” Tô Lam tranh thủ thời gian chuyển chủ đề.

“Tin tốt chính là mẹ anh về tỉnh thành rồi, em có thể trở về nhà.” Lúc Quan Triều Viễn nói lời này, giọng nói mang theo chút vui vẻ.

“Haizz, hổ già không còn ở núi, khỉ mới có thể xưng đại vương.” Thật ra trong lòng Tô Lam cũng rất vui mừng, dù sao có thể trở về nhà mình, hơn nữa còn có thể mỗi ngày săn sóc Quan Triều Viễn và con, chẳng qua cô cố nhịn không tỏ ra vui vẻ, sợ anh đắc ý quá.



“Sao anh cảm thấy em không vui mừng tí nào vậy? Chẳng lẽ không muốn về nữa?” Đầu kia ghen tuôn hỏi.

Tô Lam ngửa đầu cười nói: “Chỗ của Kiều Tâm tuy hơi nhỏ nhưng rất yên tĩnh, làm việc xong cũng không cần làm gì, nằm uỵch xuống giường là xong, nói thật em còn thật sự không muốn đi.”

“Em sướng ha, ra ngoài để yên tĩnh. Mau mặc quần áo vào, thu dọn đồ của em xong anh sẽ tới đón em về nhà.” Đầu kia lập tức dùng giọng điệu trịnh trọng nói.

Bỗng nhiên nghe nói như thế, Tô Lam lập tức mơ hồ.

“Bây giờ á?” Tô Lam cảm thấy anh đúng là điên rồi.

“Xe đã tiến vào nội thành, dù sao em cũng không ngủ được, không bằng về nhà với anh.” Quan Triều Viễn nói. ngôn tình sủng

Tô Lam giương mắt liếc nhìn về phía phòng ngủ, không khỏi nói: “Không được, giờ này Kiều Tâm ngủ rồi, vali đựng quần áo của em đều ở trong phòng cô ấy, bây giờ em đi vào khẳng định đánh thức cô ấy, hơn nữa bây giờ em trở về sẽ làm cho cười cho cô ấy, vẫn nên ngày mai hãy về.”

“Thế không cần thay quần áo, cũng không cần xách vali, chỉ cần em xuống lầu là được rồi.” Đầu kia dứt khoát nói.

Tô Lam đương nhiên cũng rất nhớ Quan Triều Viễn, càng nhớ vòng tay của anh, cô cũng biết anh vội vã muốn gặp mình như vậy, chắc chắn sẽ có một trận ân ái triền miên nóng bỏng xảy ra với mình, mặc dù lòng cô cũng bắt đầu lâng lâng, nhưng ngẫm lại đã giờ này rồi, giày vò nữa đêm nay cũng không cần ngủ, đêm nay không ngủ được, ngày mai cũng không lên lớp được.

Không được, không được, như vậy không được.

Vì vậy một lát sau Tô Lam lập tức nói: “Anh đừng tới bên này, nghe lời của em mau về nhà rồi tắm rửa đi ngủ, ngày mai em còn phải lên lớp nữa.”

Đầu kia do dự một lát, mới thất vọng nói: “Em quá nhẫn tâm rồi, không nhớ anh tí nào sao?”

Tô Lam hé miệng cười mợt tiếng, cảm thấy anh giống như đứa trẻ: “Ngày mai em về nhà rồi, ngày của chúng ta còn dài, có biết không?”

Lúc này Tô Lam còn cố ý ngáp một hơi thật dài.

Đầu kia im lặng một lát mới nói: “Được, em ngủ đi, không quấy rầy em nữa.”

Nghe được giọng nói cực kỳ uất ức của đối phương, Tô Lam đành phải dỗ một câu: “Anh ngoan đi, nhanh về nhà.”

“Ừ.” Mãi đến khi đầu kia ừ một tiếng, Tô Lam mới cúp điện thoại.

Sau khi để điện thoại xuống, Tô Lam chui vào trong chăn ấm, khóe miệng vểnh lên một cái rồi nhắm mắt lại, bên tai dường như còn văng vẳng giọng nói của anh…

Sáng sớm hôm sau, sau khi Tô Lam và Kiều Tâm đánh răng rửa mặt xong thì một trước một sau ra cổng.

“Không bằng chúng ta đi ăn dầu cháo quẩy và uống sữa đậu nành?” Kiều Tâm đề nghị.

Tô Lam tranh thủ thời gian hùa theo: “Được, lâu lắm không ăn rồi, thật sự có hơi thèm.”

Hai người ăn nhịp với nhau, cùng nhau đi ra hàng lang.

Vừa ra khỏi hàng lang, trước mắt đã xuất hiện một con quái vật khổng lồ màu đen.

Nhìn thấy chiếc Bentley màu đen kia, bước chân Tô Lam ngừng lại.

Nhìn biển số xe, quả nhiên là xe của Quan Triều Viễn, cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, bây giờ còn chưa tám giờ, sao anh đã tới sớm vậy rồi?

Lúc này chỉ thấy Quan Triều Viễn mở cửa xe, lấy động tác vô cùng tiêu sái từ trên xe bước xuống.

Nhìn thấy Quan Triều Viễn, Kiều Tâm cười nói: “Được rồi, tớ thấy hôm nay cậu lại phải xin nghỉ, tớ tự đi ăn dầu cháo quẩy và uống sữa đậu nành, không quấy rầy hai người nữa.”

Kiều Tâm nói xong thì khoát tay áo với Quan Triều Viễn và Tô Lam, trực tiếp chạy mất.

“Sao cứ nói đi là đi vậy?” Tô Lam còn chưa kịp phản ứng, Kiều Tâm đã đi xa.

Lúc này Quan Triều Viễn đi tới trước mặt Tô Lam cười nói: “Không đi còn ở lại đây làm bóng đèn à?”

Nói xong, Tô Lam còn chưa kịp nói, Quan Triều Viễn đã đưa tay cầm cổ tay Tô Lam, kéo cô lên ghế phụ trên xe.

Tô Lam hé miệng cười một tiếng, ngồi yên trên ghế cạnh tài ghế tài xế, thắt dây an toàn.

Một lát sau, Quan Triều Viễn lên ghế lái, khởi động động cơ.

“Hôm nay sao anh tự lái xe vậy, Lâm Minh đâu?” Tô Lam nói.

Không ngờ Quan Triều Viễn nghiêng người sang, một tay nắm chặt sau gáy cô, ngăn cản đôi môi đang nói chuyện của cô.

Nụ hôn này vừa nhanh lại vừa dữ dội, còn chất chứa bao nhiêu nhiệt tình và nhớ nhung, đầu tiên Tô Lam giật mình một cái, sau đó nhiệt tình đáp lại anh.

Nhưng mà bản thân vừa nhiệt tình đáp lại thì đối phương lại bỗng nhiên thả cô ra.

Tô Lam ngây thơ liếc nhìn người trước mắt, chỉ thấy Quan Triều Viễn cười một tiếng, đôi mắt sâu thẳm giống như phóng điện thả ra những tia lửa khiến người ta lóa mắt: “Anh cũng muốn để em nếm thử cảm giác không thể thỏa mãn khó chịu bao nhiêu.”

Nghe nói như thế, mặt Tô Lam đỏ lên, đưa tay vỗ tay anh: “Sao anh càng ngày càng tồi vậy?”

“Cho nên em mới càng ngày càng thích anh.” Quan Triều Viễn nói xong lập tức giẫm mạnh chân ga, xe lập tức chạy.

“Haizz, anh tới lúc nào?” Có lẽ tối hôm qua anh về nhà cũng sắp hai giờ rồi, còn tắm rửa rồi lên giường, lại đến sớm để gặp mình, tối hôm qua anh chắc chưa ngủ được mấy phút.

Nghĩ tới đây, Tô Lam vừa đau lòng vừa cảm động, cô dùng tay trái nắm tay phải anh.

Cảm nhận được nhiệt độ lòng bàn tay cô, Quan Triều Viễn mỉm cười, nhìn ra được tâm trạng của anh không tệ lắm.

“Đêm qua.” Sau đó Quan Triều Viễn trả lời.

Nghe nói như thế, Tô Lam không khỏi nhíu mày, giật mình hỏi: “Anh nói gì? Tối hôm qua anh tới? Vậy anh ngủ ở đâu…”

Lúc này Tô Lam mới phát hiện cằm Quan Triều Viễn đã có mấy cọng râu, hơn nữa quần áo cũng hơi nhăn, rất rõ ràng sáng hôm nay anh không có rửa mặt, chẳng lẽ tối hôm qua anh ngủ trong xe?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.