Khi Tô Lam đến bệnh viện, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh, phát hiện Quan Triều Viễn và Lục Trang Đài đều có mặt, còn Quan Danh Sơn cũng đã có thể ngồi dậy.
“Ba, mẹ. ” Tô Lam đi vào phòng bệnh, cho dù thế nào cũng chào hỏi trước.
“Tô Lam đến rồi. ” Quan Danh Sơn híp mắt cười.
Lục Trang Đài lại hừ lạnh một tiếng: “Ba cô nằm viện, còn là do cô hại, cô thì rảnh rỗi, trời tối mới đến!”
Tô Lam nghe vậy cúi đầu không tranh cãi. Vì tranh cãi với bà ấy chẳng khác nào tìm phiền não, vì bà ấy không hề nói lý lẽ.
Lúc này, Quan Triều Viễn vội nói: “Mẹ, tối qua Tô Lam đã ở đây canh ba một đêm rồi, con thấy cô ấy mệt, mới bảo cô ấy về nghỉ ngơi.”
Lục Trang Đài định nói gì, không ngờ bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Tô Lam đứng cách cửa rất gần nên đi qua mở cửa.
Khi thấy người bên ngoài, Tô Lam ngạc nhiên nói: “Mẹ, sao mẹ lại đến đây?”
Chỉ thấy, một người phụ nữ tầm năm mươi tuổi ăn mặc giản dị nhưng gọn gàng sạch sẽ đứng ngoài phòng bệnh, tay cầm một giỏ hoa quả tinh tế, gương mặt thanh tú, tuy đã năm mươi nhưng vẫn hấp dẫn, khiến cho người khác vừa nhìn đã rất khó quên đi.
Sở Thanh Diên vội vàng nói: “Mẹ gọi điện thoại cho con không được nên gọi đến nhà con, là chị Hồng bắt máy, nói ba chồng con không cẩn thận bị xe tông, đang nằm viện nên mẹ mới vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-qua-ba-dao-roi-2/2648711/chuong-472.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.