Vừa vào tới phòng khách, Tô Lam đã cảm giác được không khí trong đây đang rất căng thẳng.
Lục Trang Đài im lặng ngồi trên sô pha, còn Quan Triều Viễn thì đứng trước cửa sổ sát đất, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, ánh mắt chăm chú nhìn ra bên ngoài, chỉ để lại cho cô cái bóng lưng.
Lúc này, có lẽ Quan Danh Sơn và chị Hồng đã đưa Xuân Xuân đi dạo, còn Minh An thì ở trong phòng làm bài tập về nhà.
Thấy Tô Lam đi vào, Quan Triều Viễn vẫn đứng yên ở nơi đó như thạch cao vậy.
Lục Trang Đài ngước mắt nhìn Tô Lam một cái, không hề nói gì.
Tô Lam thấy khó hiểu hiểu, không phải gần trưa anh còn gọi điện thoại cho cô nói sẽ góp ý với mẹ anh sao? Hơn nữa còn dỗ dành bảo cô cố chịu đựng, nhưng bây giờ là thế nào vậy? Mặc dù cô không thấy rõ mặt Quan Triều Viễn, nhưng lúc này cô vẫn cảm nhận được sự không vui của anh.
Đúng như nói Quan Triều Viễn nói, dù sao Lục Trang Đài cũng là bề trên, có thế nào thì Tô Lam cũng không thể coi thường bề trên, dù cô rất ác cảm việc bà ấy khó chịu mình đủ đường.
"Mẹ." Do dự một lúc, Tô Lam vẫn chào hỏi Lục Trang Đài.
Lục Trang Đài nhìn Tô Lam một cái, lạ ở chỗ là bà ấy không hề không chịu buông tha, cũng không có nhắc tới chuyện sáng nay, mà giọng điệu chậm rãi nói: "Chuyện của cô và Triều Viễn hai người tự giải quyết, để cho cô khỏi nói người mẹ chồng tôi đây quản rộng quá, đến lúc đó lại oán trách tôi!"
Nói xong, Lục Trang Đài lập tức đứng lên, bước tới trước mặt Tô Lam, bà ấy nhìn cô một cái, khóe miệng gợi lên nụ cười đắc ý, sau đó nhanh chóng xoay người lên lầu.
Ý gì đây? Lục Trang Đài nói chuyện của cô và Quan Triều Viễn sao? Cô với Quan Triều Viễn có chuyện gì với nhau cơ chứ? Tình cảm của bọn cô rất tốt mà, lẽ ra phải là chuyện của cô với bà ấy mới đúng chứ nhỉ?
Lúc này, Quan Triều Viễn bỗng nhiên xoay người, Tô Lam nhìn thấy sắc mặt anh nặng nề.
"Triều Viễn?" Tô Lam nhẹ giọng gọi một câu.
Nhưng Quan Triều Viễn lại lạnh lùng nói: "Theo anh lên lầu, anh có chuyện muốn nói với em!"
Nói xong, anh lập tức xoay người, lạnh mặt đi lên lầu.
Nhìn bóng lưng rộng lớn của Quan Triều Viễn, Tô Lam không khỏi nhíu mày. Trong lòng có chút khó hiểu, rốt cuộc thế này là thế sao?
Không phải buổi chiều anh còn nói chuyện vui vẻ với cô sao? Hơn nữa còn nói do mẹ anh không đúng, sao giờ mới chỉ vỏn vẹn một buổi chiều mà anh đã trở nên lạnh lùng như thế? Chẳng lẽ mẹ anh đã nói gì với anh sao?
Sau đó, Tô Lam cũng cất bước đi theo Quan triều Viễn lên lầu.
Đi vào phòng ngủ phụ, Tô Lam đóng cửa phòng lại.
Lúc này, Quan Triều Viễn một tay chống hông, sắc mặt u ám.
Tô Lam không hiểu chuyện gì, cô đi lên dịu dàng hỏi: "Triều Viễn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Vừa nãy mẹ chuyện giữa chúng ta thì để chúng ta tự giải quyết, nhưng giữa chúng ta thì có chuyện gì?"
Quan Triều Viễn vẫn lạnh lùng như cũ, anh chần chờ một hồi rồi mới lấy từ trong túi quần ra một cái hộp nhỏ, sau đó ném lên giường.
"Cái này phải của em không?”
Tô Lam khó hiểu đưa tay cầm lấy cái hộp kia, cô cúi đầu nhìn, chỉ thấy đây là một hộp thuốc, trên đó có ghi là thuốc tránh thai. Cô mở hộp ra nhìn, bên trong chỉ còn lại vỏn vẹn ba viên thuốc, cô không khỏi nói: "Đây là của em, sao anh lại có vậy?"
Tô Lam và Quan Triều Viễn sống chung với nhau lâu như vậy, cô sợ mang thai lần nữa cho nên vẫn luôn uống thuốc tránh thai.
"Chẳng lẽ em không có lời nào để giải thích với anh sao? Em không muốn có con nữa phải không?" Giọng của Quan Triều Viễn chất vất rất nghiêm khắc.
Tô Lam nhất thời có chút không hiểu vấn đề nói: "Chúng ta đã có hai đứa con rồi, em thấy chúng ta không cần phải có thêm đứa thứ ba nữa đâu. Đương nhiên đó chỉ là tạm thời, sau này có muốn có thêm con nữa không thì em vẫn chưa nghĩ kỹ."
Nghe vậy, Quan Triều Viễn càng tức giận, tay nắm thành quyền, nhíu chặt mày: "Cho dù bây giờ quyết định tạm thời không có con, vậy em cũng phải bàn bạc với anh một chút chứ? Em không thể tự mình quyết định như thế chứ?"
Anh gào lên với cô khiến cô đau hết cả tai, Tô Lam rất vô tội nói: "Em thừa nhận rằng lúc em vừa chuyển tới đây ở em đã băn khoăn rất nhiều, em sợ nếu mang thai thì đứa bé sẽ liên lụy đến cả hai. Nhưng bây giờ em không nghĩ như vậy nữa, bây giờ anh và em đều đang phấn đấu cho sự nghiệp, chúng ta có với nhau hai đứa con là đủ rồi!"
Lời này của Tô Lam khiến cho Quan Triều Viễn tức muốn điên đầu: "Em vừa nói gì cơ? Em và anh ở cùng với nhau thì có gì phải băn khoăn? Tại sao mang thai thêm đứa nữa lại liên lụy? Lẽ nào anh nuôi nổi đứa thứ ba sao? Tô Lam, có phải em tự cho mình làm đúng quá rồi không?"
Tô Lam cảm thấy Quan Triều Viễn hôm nay rất vô lý. Vốn dĩ cô không nói trước với anh chuyện này là vì lúc mua thuốc tránh thai anh vì chuyện của ba anh mà không muốn tái hôn với cô. Lúc đó cô không hề biết chuyện của ba anh, cho nên cứ tưởng anh không muốn tái hôn với cô, nên mới sợ có con.
Sau này, mãi cho đến sau khi bọn họ nhận giấy chứng nhận thì Tô Lam đã quên mất chuyện này. Không ngờ hôm nay bỗng nhiên anh lại tìm được hộp thuốc này.
Thật ra kể từ sau khi bọn họ nhận giấy chứng nhận, cô chưa từng nghĩ tới chuyện giấu diếm anh chuyện này. Hơn nữa hộp thuốc này cô để trong tủ đầu giường bên phía cô ngủ biết bao ngày rồi, mà anh cũng không phát hiện ra.
Sao hôm nay hộp thuốc này lại trùng hợp ở trên tay anh? Hơn nữa, cô nhớ tới vừa rồi lúc Lục Trang Đài đi lướt qua cô, rõ ràng khóe miệng còn mang theo nụ cười đắc ý, còn nói chuyện của cô và Quan Triều Viễn để cho bọn họ tự giải quyết với nhau, nói vậy, Lục Trang Đài cũng biết chuyện này.
Lẽ nào...
Lúc Tô Lam nghĩ như vậy, cô lập tức nhìn thẳng ánh mắt giận dữ của Quan Triều Viễn, cô hỏi: "Là anh tìm được hộp thuốc này hay sao?".
||||| Truyện đề cử: Đừng Thích Em Như Vậy |||||
Khi được hỏi về vấn đề này, Quan Triều Viễn khẽ do dự một hồi rồi mới nói: "Đương nhiên là anh tìm được."
Tô Lam tiến lên thêm một bước, cô nhìn chằm chằm Quan Triều Viễn, nói: "Không đúng, anh đang nói dối, vẻ mặt vừa rồi của anh đã bán đứng anh!"
"Không phải anh tìm được thì còn ai vào đây tìm được?" Lúc này Quan Triều Viễn có chút chột dạ.
Tô Lam hỏi tiếp: "Vậy anh nói cho em biết, anh tìm thấy hộp thuốc này ở chỗ nào trong phòng chúng ta?"
"Chuyện này..." Trong lúc nhất thời, Quan Triều Viễn không nói thành lời.
Thấy anh không trả lời được, Tô Lam cười khẩy nói: "Hộp thuốc này là do mẹ anh nhân lúc không có em ở đây vào phòng chúng ta lục lọi nên mới tìm thấy đúng không?"
Tô Lam ném hộp thuốc trong tay lên giường!
"Lục lọi cái gì? Đây cũng là nhà của mẹ anh đấy? Bà ấy vào đây tìm đồ cũng đâu phải quá đáng?" Quan Triều Viễn cố gắng nói lý.
"Quả thật không quá đáng. Nhưng thấy đồ đạc của em rồi còn tùy tiện đụng vào, lại còn đưa thứ này tố cáo với anh với ý định gây xích mích, thì đó chính là quá đáng rồi!" Tô Lam tức giận nói.
Không nghĩ tới Lục Trang Đài quay về lại dùng chiêu như vậy, thành công ly gián cô và Quan Triều Viễn.
Thật ra giờ phút này, trong lòng có một giọng nói đang nói với cô: Không được trúng quỷ kế của Lục Trang Đài, bà ấy muốn cô và Quan Triều Viễn cãi nhau, như vậy bà ấy mới có thể tiếp tục gây khó dễ cho cô. Nhưng Tô Lam chính là Tô Lam, nhưng với tính cách của cô ở trong chuyện này, cô không chịu được chất vấn và khuôn mặt lạnh lùng của Quan Triều Viễn, lại càng không chịu được sự không rõ phải trái của anh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]