Bước ra khỏi nhà Tô Yên, Tô Lam trực tiếp đi tới văn phòng. Đã mấy ngày rồi không đi làm, cô thực sự không yên tâm, hơn nữa cô cũng không muốn quay về giáp mặt với Lục Trang Đài như vậy.
Tô Lam bước vào cửa văn phòng, Kiều Tâm bất chợt đứng lên: “Ây da, chị hai à, cuối cùng cậu cũng tới rồi!”
“Văn phòng có việc?” Tô Lam nhíu mày.
“Không có việc gì, yên tâm đi, có tớ giúp cậu theo dõi, có thể có chuyện gì được? Chỉ là tớ cảm thấy trách nhiệm quá nặng thôi.” Kiều Tâm vừa nói vừa cùng Tô Lam đi vào văn phòng của cô.
Ngồi vào chỗ của mình, cả thể xác và tinh thần của Tô Lam đều mệt mỏi mà dựa lưng vào lưng ghế, nhìn lên trần văn phòng, cảm thấy chỉ có nơi này mới khiến cô thấy bình yên.
Kiều Tâm quan sát Tô Lam, hỏi: “Sao mặt cậu trông tiều tuỵ vậy? Có phải hầu hạ ba mẹ chồng mệt mỏi quá không?”
Tô Lam cười khổ, không trả lời.
Kiều Tâm vội vàng hỏi: “Có chuyện gì vậy? Có phải bà già kia lại tìm cậu gây phiền phức không?”
Tô Lam chưa kịp trả lời, di động của Tô Lam đã vang lên.
Cô móc di động ra nhìn, là Quan Triều Viễn gọi tới, Tô Lam không khỏi nhíu mày, nghĩ thầm: Xem ra là tới hỏi tội đây.
Sau đó, Tô Lam nói với Kiều Lệ: “Tớ nghe điện thoại đã.”
Bốc máy nghe, đầu bên kia truyền đến giọng của Quan Triều Viễn: “Em đang ở đâu?”
Nghe thấy giọng khẩn trương của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-qua-ba-dao-roi-2/2648692/chuong-464.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.